Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 206: Anh ta là ân nhân của nhà họ Ngụy chúng tôi
Đại Dương
05/12/2020
“Có chuyện gì vậy?”, lúc này người nhà họ Ngụy nghe thấy phòng Lý Thiệu Minh có tiếng cãi nhau liền gọi Ngụy Khuynh Thành đến.
“Cô chủ Ngụy”, trông thấy Ngụy Khuynh Thành bước vào, cậu hai và cô sáu nhà họ Lý lập tức cúi đầu chào hỏi Ngụy Khuynh Thành bày tỏ sự kính trọng.
Gặp con gái của đại gia giàu nhất Hoa Hạ, người có quyền lực nhất trong đám con cháu nhà giàu thì bọn họ không dám bất kính.
Ngụy Vinh Hoa sở hữu số tài sản năm trăm tỷ, bây giờ ông ta vừa qua khỏi bệnh nặng, nghỉ ngơi một hai tháng liền có thể kiểm soát tình hình nhà họ Ngụy một lần nữa, nếu bọn họ dám bất kính với người nhà họ Ngụy, Ngụy Vinh Hoa lúc nào cũng có thể dùng tiền gây sức ép cho bọn họ phá sản.
“Cô chủ Ngụy, chuyện là chúng tôi thấy người nhà mình, tên này là cậu chủ ba của nhà họ Lý chúng tôi, cậu ta cố tình khiêu khích chúng tôi, không chịu nhận bản thân là người nhà họ Lý. Cô Ngụy, thứ lỗi cho chúng tôi nói thẳng, với thân phận cao quý của cô hẳn là phải rất kén chọn mối quan hệ xã hội. Tên này chỉ là đồ bỏ đi của nhà họ Lý chúng tôi, sao cậu ta có đủ tư cách để trở thành bạn của cô và được làm khách vào ở nhà họ Ngụy chứ?”
“Chúng tôi rất muốn biết, làm thế nào mà cô quen được cậu ta vậy?”, cậu hai nhà họ Lý cười khẩy.
“Tôi…”, Ngụy Khuynh Thành xinh đẹp tựa tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cô chậm hiểu hơn so với cô gái bình thường, là một cô nàng ngây thơ trong sáng ngốc nghếch có tiếng, vừa rồi cô bị đống câu hỏi như súng bắn loạn của cậu hai nhà họ Lý làm cho có chút lúng túng.
Sao tôi quen được anh ấy á? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của nhà họ Ngụy chúng tôi mà!
Không ít người nhà họ Ngụy kéo đến, bọn họ đã hiểu, thì ra người thanh niên không biết tên này là một kẻ vô dụng của nhà họ Lý và bây giờ anh ta gặp lại họ hàng của mình ngay tại nhà họ Ngụy.
Tuy nói là một kẻ vô dụng nhưng anh ta đã cứu mạng Ngụy Vinh Hoa, cho dù không đòi báo đáp nhưng Ngụy Vinh Hoa vẫn sẽ thưởng hậu hĩnh cho anh ta chứ?
Tiền tài và thế lực của nhà họ Lý chỉ xếp thứ mười Hoa Hạ, người nhà họ Lý sao lại dám đối xử với ân nhân cứu mạng của nhà họ Ngụy như vậy?
“Bảo mấy người ngu xuẩn thì đúng là ngu xuẩn thật. Tôi đã nói rồi, tôi là Lý Phong, không phải là Lý Thiệu Minh. Não mấy người bị úng nước à? Tôi không nhận bản thân là Lý Thiệu Minh thì mấy người vẫn cứ bám lấy tôi, ép tôi phải nhận là Lý Thiệu Minh cho bằng được. Tôi chỉ là một người bình thường nhỏ bé tên Lý Phong, không bằng đám nhân vật lớn các người, không dám trèo cao giới thượng lưu quyền quý các người. Mặc dù tôi không có tiền tài và thế lực, nhưng tôi thích thân phận và cuộc sống hiện tại của chính mình. Mời mấy người cút ra ngoài cho, đừng có bám tôi rồi ăn nói xằng bậy nữa”, Lý Thiệu Minh vẫn ngồi trước bàn ăn cầm thuốc lá trong tay với vẻ mặt vô cảm xúc.
“Hả?”, IQ của Hiên Tịnh Vũ cũng không cao hơn Ngụy Khuynh Thành bao nhiêu, cô cũng bị Lý Thiệu Minh làm cho ngơ ngác.
Không phải tên Lý Thiệu Minh này sau khi mất tích trở về luôn tự gọi bản thân là Lý Thiệu Minh sao? Bây giờ có người gọi anh ta là Lý Thiệu Minh thì lại không nhận, còn kêu mình tên Lý Phong?
Rốt cuộc anh ta là ai? Là Lý Thiệu Minh hay là Lý Phong?
Ngụy Khuynh Thành còn cảm thấy khó hiểu hơn Hiên Tịnh Vũ, cô không biết nên giúp Lý Thiệu Minh giải quyết hai anh em nhà họ Lý này thế nào.
Có lẽ anh ta là Lý Thiệu Minh, là người quen của hai anh em nhà họ Lý. Nhưng tại sao anh ta không thừa nhận thân phận của bản thân mà nói mình tên Lý Phong chứ?
Lý Thiệu Minh sẽ không bao giờ quên được câu nói mà anh nghe thấy nhiều nhất khi ở nhà họ Lý và lời ông nội nói lúc anh bỏ nhà ra đi.
“Nhà họ Lý của tao sao lại có đồ vô dụng như mày chứ?”
Hay lắm, nhà họ Lý các người không nên có loại vô dụng như tôi, vậy thì Lý Thiệu Minh tôi cũng không cần phải có đám họ hàng như các người. Bây giờ mấy người xuất hiện trước mặt tôi, tôi cố ý không nhận mấy người, cho mấy người nếm thử cảm giác không được người khác thừa nhận.
“Anh hai, chúng ta lâu rồi không gặp Lý Thiệu Minh, giờ anh ta phách lối lắm rồi. Một năm nay, ông già Lục Kim Đan – gia chủ nhà họ Lục ở Giang Nam cần tìm người kế nhiệm, muốn giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh. Ông ta phái người đến nhà họ Lý chúng ta không tìm thấy Lý Thiệu Minh nên đã tức giận đốt cháy ba công xưởng và đập phá hai công ty của nhà chúng ta, mấy tháng gần đây mới đỡ hơn một chút. Tên Lý Thiệu Minh này chơi khăm nhà họ Lý chúng ta một vố đau, không chỉ lão già nhà họ Lục mà ông nội nhà ta cũng đi tìm anh ta. Nếu bây giờ chúng ta gặp được anh ta rồi thì trực tiếp bắt người lại đem về nhà giao cho ông nội xử lý”, cô sáu nhà họ Lý thấy Lý Thiệu Minh không nhận thân phận, còn cố ý trêu tức bọn họ, cô ta cũng không muốn phí lời với Lý Thiệu Minh nữa mà đề xuất anh hai bắt người luôn.
“Em nói rất đúng, em ở đây trông chừng cậu ta, bây giờ anh xuống lầu gọi người”, cậu hai nhà họ Lý gật đầu định ra khỏi phòng gọi người.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Lý Thiệu Minh không phải là cậu ba nhà họ Lý sao? Tại sao anh ấy thấy người nhà họ Lý thì lại chối bỏ thân phận? Còn bịa tên mình là Lý Phong nữa?”, Ngụy Khuynh Thành đầu óc mơ hồ, quay sang bên cạnh hỏi người nhà họ Ngụy.
“Rất đơn giản, bởi vì trước kia anh ta bị nhà họ Lý coi thường, không được bọn họ công nhận. Bây giờ anh ta có bản lĩnh, lên như diều gặp gió rồi thì cố tình không thừa nhận bản thân là người nhà họ Lý để trêu tức bọn họ”, một chàng trai trẻ đẹp trai cười nói.
Chàng trai này là Ngụy Kiệt – con trai chú ba của Ngụy Khuynh Thành và là em họ của cô.
Quan hệ trong nhà họ Ngụy không giống với nhà họ Lý, mọi thứ của nhà họ Ngụy đều do một tay Ngụy Vinh Hoa làm nên, nếu không có Ngụy Vinh Hoa, tập đoàn nhà họ Ngụy sẽ không thể trở thành tập đoàn tài chính đứng đầu Hoa Hạ và người nhà họ Ngụy sẽ không được hưởng cuộc sống giàu sang phú quý như ngày hôm nay. Nhà họ Ngụy do Ngụy Vinh Hoa định đoạt, đám họ hàng đều phải nịnh hót ông ta mà sống.
Mọi thứ mà nhà họ Lý có cũng đều do một tay ông nội Lý Thiệu Minh gây dựng nên ông nội có toàn quyền quyết định trong nhà. Bố của Lý Thiệu Minh và các chú bác đều là con trai của ông nội, Lý Thiệu Minh và các anh em trong nhà là thế hệ cháu. Bây giờ tuổi tác ông nội đã cao, việc phân chia tài sản khiến quan hệ trong gia tộc của bọn họ hết sức rối ren.
“Lên như diều gặp gió?”, Ngụy Khuynh Thành khờ khạo, nghe không hiểu ý Ngụy Kiệt nói cho lắm.
“Cô chủ Ngụy”, trông thấy Ngụy Khuynh Thành bước vào, cậu hai và cô sáu nhà họ Lý lập tức cúi đầu chào hỏi Ngụy Khuynh Thành bày tỏ sự kính trọng.
Gặp con gái của đại gia giàu nhất Hoa Hạ, người có quyền lực nhất trong đám con cháu nhà giàu thì bọn họ không dám bất kính.
Ngụy Vinh Hoa sở hữu số tài sản năm trăm tỷ, bây giờ ông ta vừa qua khỏi bệnh nặng, nghỉ ngơi một hai tháng liền có thể kiểm soát tình hình nhà họ Ngụy một lần nữa, nếu bọn họ dám bất kính với người nhà họ Ngụy, Ngụy Vinh Hoa lúc nào cũng có thể dùng tiền gây sức ép cho bọn họ phá sản.
“Cô chủ Ngụy, chuyện là chúng tôi thấy người nhà mình, tên này là cậu chủ ba của nhà họ Lý chúng tôi, cậu ta cố tình khiêu khích chúng tôi, không chịu nhận bản thân là người nhà họ Lý. Cô Ngụy, thứ lỗi cho chúng tôi nói thẳng, với thân phận cao quý của cô hẳn là phải rất kén chọn mối quan hệ xã hội. Tên này chỉ là đồ bỏ đi của nhà họ Lý chúng tôi, sao cậu ta có đủ tư cách để trở thành bạn của cô và được làm khách vào ở nhà họ Ngụy chứ?”
“Chúng tôi rất muốn biết, làm thế nào mà cô quen được cậu ta vậy?”, cậu hai nhà họ Lý cười khẩy.
“Tôi…”, Ngụy Khuynh Thành xinh đẹp tựa tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cô chậm hiểu hơn so với cô gái bình thường, là một cô nàng ngây thơ trong sáng ngốc nghếch có tiếng, vừa rồi cô bị đống câu hỏi như súng bắn loạn của cậu hai nhà họ Lý làm cho có chút lúng túng.
Sao tôi quen được anh ấy á? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của nhà họ Ngụy chúng tôi mà!
Không ít người nhà họ Ngụy kéo đến, bọn họ đã hiểu, thì ra người thanh niên không biết tên này là một kẻ vô dụng của nhà họ Lý và bây giờ anh ta gặp lại họ hàng của mình ngay tại nhà họ Ngụy.
Tuy nói là một kẻ vô dụng nhưng anh ta đã cứu mạng Ngụy Vinh Hoa, cho dù không đòi báo đáp nhưng Ngụy Vinh Hoa vẫn sẽ thưởng hậu hĩnh cho anh ta chứ?
Tiền tài và thế lực của nhà họ Lý chỉ xếp thứ mười Hoa Hạ, người nhà họ Lý sao lại dám đối xử với ân nhân cứu mạng của nhà họ Ngụy như vậy?
“Bảo mấy người ngu xuẩn thì đúng là ngu xuẩn thật. Tôi đã nói rồi, tôi là Lý Phong, không phải là Lý Thiệu Minh. Não mấy người bị úng nước à? Tôi không nhận bản thân là Lý Thiệu Minh thì mấy người vẫn cứ bám lấy tôi, ép tôi phải nhận là Lý Thiệu Minh cho bằng được. Tôi chỉ là một người bình thường nhỏ bé tên Lý Phong, không bằng đám nhân vật lớn các người, không dám trèo cao giới thượng lưu quyền quý các người. Mặc dù tôi không có tiền tài và thế lực, nhưng tôi thích thân phận và cuộc sống hiện tại của chính mình. Mời mấy người cút ra ngoài cho, đừng có bám tôi rồi ăn nói xằng bậy nữa”, Lý Thiệu Minh vẫn ngồi trước bàn ăn cầm thuốc lá trong tay với vẻ mặt vô cảm xúc.
“Hả?”, IQ của Hiên Tịnh Vũ cũng không cao hơn Ngụy Khuynh Thành bao nhiêu, cô cũng bị Lý Thiệu Minh làm cho ngơ ngác.
Không phải tên Lý Thiệu Minh này sau khi mất tích trở về luôn tự gọi bản thân là Lý Thiệu Minh sao? Bây giờ có người gọi anh ta là Lý Thiệu Minh thì lại không nhận, còn kêu mình tên Lý Phong?
Rốt cuộc anh ta là ai? Là Lý Thiệu Minh hay là Lý Phong?
Ngụy Khuynh Thành còn cảm thấy khó hiểu hơn Hiên Tịnh Vũ, cô không biết nên giúp Lý Thiệu Minh giải quyết hai anh em nhà họ Lý này thế nào.
Có lẽ anh ta là Lý Thiệu Minh, là người quen của hai anh em nhà họ Lý. Nhưng tại sao anh ta không thừa nhận thân phận của bản thân mà nói mình tên Lý Phong chứ?
Lý Thiệu Minh sẽ không bao giờ quên được câu nói mà anh nghe thấy nhiều nhất khi ở nhà họ Lý và lời ông nội nói lúc anh bỏ nhà ra đi.
“Nhà họ Lý của tao sao lại có đồ vô dụng như mày chứ?”
Hay lắm, nhà họ Lý các người không nên có loại vô dụng như tôi, vậy thì Lý Thiệu Minh tôi cũng không cần phải có đám họ hàng như các người. Bây giờ mấy người xuất hiện trước mặt tôi, tôi cố ý không nhận mấy người, cho mấy người nếm thử cảm giác không được người khác thừa nhận.
“Anh hai, chúng ta lâu rồi không gặp Lý Thiệu Minh, giờ anh ta phách lối lắm rồi. Một năm nay, ông già Lục Kim Đan – gia chủ nhà họ Lục ở Giang Nam cần tìm người kế nhiệm, muốn giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh. Ông ta phái người đến nhà họ Lý chúng ta không tìm thấy Lý Thiệu Minh nên đã tức giận đốt cháy ba công xưởng và đập phá hai công ty của nhà chúng ta, mấy tháng gần đây mới đỡ hơn một chút. Tên Lý Thiệu Minh này chơi khăm nhà họ Lý chúng ta một vố đau, không chỉ lão già nhà họ Lục mà ông nội nhà ta cũng đi tìm anh ta. Nếu bây giờ chúng ta gặp được anh ta rồi thì trực tiếp bắt người lại đem về nhà giao cho ông nội xử lý”, cô sáu nhà họ Lý thấy Lý Thiệu Minh không nhận thân phận, còn cố ý trêu tức bọn họ, cô ta cũng không muốn phí lời với Lý Thiệu Minh nữa mà đề xuất anh hai bắt người luôn.
“Em nói rất đúng, em ở đây trông chừng cậu ta, bây giờ anh xuống lầu gọi người”, cậu hai nhà họ Lý gật đầu định ra khỏi phòng gọi người.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Lý Thiệu Minh không phải là cậu ba nhà họ Lý sao? Tại sao anh ấy thấy người nhà họ Lý thì lại chối bỏ thân phận? Còn bịa tên mình là Lý Phong nữa?”, Ngụy Khuynh Thành đầu óc mơ hồ, quay sang bên cạnh hỏi người nhà họ Ngụy.
“Rất đơn giản, bởi vì trước kia anh ta bị nhà họ Lý coi thường, không được bọn họ công nhận. Bây giờ anh ta có bản lĩnh, lên như diều gặp gió rồi thì cố tình không thừa nhận bản thân là người nhà họ Lý để trêu tức bọn họ”, một chàng trai trẻ đẹp trai cười nói.
Chàng trai này là Ngụy Kiệt – con trai chú ba của Ngụy Khuynh Thành và là em họ của cô.
Quan hệ trong nhà họ Ngụy không giống với nhà họ Lý, mọi thứ của nhà họ Ngụy đều do một tay Ngụy Vinh Hoa làm nên, nếu không có Ngụy Vinh Hoa, tập đoàn nhà họ Ngụy sẽ không thể trở thành tập đoàn tài chính đứng đầu Hoa Hạ và người nhà họ Ngụy sẽ không được hưởng cuộc sống giàu sang phú quý như ngày hôm nay. Nhà họ Ngụy do Ngụy Vinh Hoa định đoạt, đám họ hàng đều phải nịnh hót ông ta mà sống.
Mọi thứ mà nhà họ Lý có cũng đều do một tay ông nội Lý Thiệu Minh gây dựng nên ông nội có toàn quyền quyết định trong nhà. Bố của Lý Thiệu Minh và các chú bác đều là con trai của ông nội, Lý Thiệu Minh và các anh em trong nhà là thế hệ cháu. Bây giờ tuổi tác ông nội đã cao, việc phân chia tài sản khiến quan hệ trong gia tộc của bọn họ hết sức rối ren.
“Lên như diều gặp gió?”, Ngụy Khuynh Thành khờ khạo, nghe không hiểu ý Ngụy Kiệt nói cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.