Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 8: Cao thủ thần cấp Chương Trước
Đại Dương
05/11/2020
Nhìn thấy thái độ thách thức của Lý Thiệu Minh, mọi người đều sững sờ.
Lúc này, ngay cả Liễu Bân cũng đần mặt ra.
Bởi vì Liễu Bân là ai, anh ta là huấn luyện viên phó của lữ đoàn đặc công bộ chỉ huy quân sự tỉnh, gia nhập vào Thiên Lang – một trong năm đội đặc chủng lớn, trải qua khổ luyện ba năm, đã từng hạ gục quán quân cấp quốc gia và lập vô số chiến công. Anh ta là một sĩ quan trẻ tuổi, có thể nói là nhân tài của xã hội.
Nhưng cao thủ ở cấp bậc Tông Sư trong lời của anh ta là ý gì?
Là một hệ thống cấp bậc võ thuật, thông qua sức mạnh võ thuật của các võ sĩ ở Hoa Hạ để phân chia rõ ràng sức mạnh của mọi người.
Hệ thống võ thuật của Hoa Hạ có tổng cộng năm cấp bậc, đó là Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư và Thần Cấp.
Nhập Môn là chỉ những võ sĩ vừa mới bước vào ngưỡng cửa học võ từ một tháng đến một năm. Họ sử dụng những kỹ năng cơ bản, tốc độ ra đòn và sức mạnh vượt qua người bình thường, có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Cấp Thành Thục học võ từ một năm đến ba năm, bắt đầu học một số võ công cao cấp bởi vì đã luyện thành thục những kĩ năng cơ bản, bọn họ có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ nhập môn, một người đánh bại đến bảy người bình thường.
Cấp Tinh Anh là những người xuất sắc và tinh anh trong số các võ sĩ, một khi ra tay có thể khiến mười mấy tên côn đồ nằm rạp xuống đất. Cấp Tông Sư mạnh đến mức có thể tự thành lập tông phái riêng, tạo cho mình một thế lực mạnh mẽ. Võ công của bọn họ đã luyện đến đỉnh cao, một khi ra tay có thể đánh bại ba mươi hay năm mươi người cường tráng. Thực lực mạnh mẽ như cú đá vô ảnh của Hoàng Phi Hồng, thế hệ anh hùng Hoắc Nguyên Giáp ở trong phim.
Liễu Bân là một cao thủ cấp Tông Sư, anh ta là cao thủ Tông Sư cấp trung, cũng xếp ở giữa trong số những cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Nếu Liễu Bân muốn dạy dỗ ai thì mọi người chắc chắn sẽ hết sức khuyên can. Bởi vì thực lực của Liễu Bân quá mạnh, bất kể ai dính đòn cũng gần như bầm dập tan nát.
Đối diện với người có sức mạnh lớn như vậy, Lý Thiệu Minh lại nói, anh không phải là đối thủ của tôi?
Thật ra, năng lực truy bắt tội phạm đã bỏ trốn trong vòng mười năm của Lý Thiệu Minh rất giỏi, thế nhưng chỉ có thể nói năng lực của anh rất mạnh, không có nghĩa anh cũng là cao thủ. Còn Liễu Bân là người khi đối thủ nghe tên liền lập tức nhận thua, Lý Thiệu Minh có thái độ này trước mặt Liễu Bân, có phải là hơi kiêu ngạo rồi không?
Liễu Bân nhếch mép nở nụ cười, thích thú trước vẻ kiêu ngạo của Lý Thiệu Minh, trong mắt càng thể hiện ý định muốn đánh nhau.
Hàn Phi Phi lập tức kéo tay của Lý Thiệu Minh, muốn đưa Lý Thiệu Minh rời đi, cô ấy nhỏ tiếng nói với Lý Thiệu Minh: “Anh điên à? Sao lại nói Liễu Bân không phải là đối thủ của anh? Anh không biết Liễu Bân là ai sao? Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, không ai hiểu anh ta hơn tôi đâu, anh ta là một tên cuồng sức mạnh, điên cuồng luyện võ, rất nhiều người khổ luyện cả đời cũng không thể trở thành Tông Sư, anh ta chỉ cần bảy năm đã đạt đến cấp bậc đó”.
“Có thể anh có chút võ công, nhưng anh chắc chắn không tưởng tượng được thực lực của anh ta. Nếu như anh thấy sức mạnh của anh ta, tôi bảo đảm anh sẽ rút lại lời vừa nãy, hối hận vì lời đã nói ra, anh không thể đánh thắng anh ta đâu, tôi đưa anh đi”.
“Anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh không đi, đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh vẫn kiên quyết, sắc mặt cục trưởng Lâm Dũng và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều thay đổi.
Liễu Bân nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, sợ mất thể diện sao?”, nghĩ một lát, cục trưởng Lâm Dũng nhanh chóng khuyên bảo Lý Thiệu Minh: “Nhóc con, nghe lời của tôi, cậu không thể đánh nhau với Liễu Bân, cậu không phải đối thủ của Liễu Bân, cậu ta chính là cao thủ võ lâm, đừng thấy thân thể cậu ta gầy gò, thật ra khi cởi quần áo thì trêи người đều là cơ bắp. Đầu óc của cậu lanh lợi, nhưng chắc chắn cơ thể không phải đối thủ của cậu ta. Với thực lực của cậu, cho dù không có võ công thì cũng đủ làm thám tử, tranh giành với cậu ta làm gì. Cậu đi trước đi, về lấy tiền thưởng rồi đến cục cảnh sát báo cáo, chúng tôi cần cậu”.
“Thể hình của một người không liên quan nhiều đến việc võ công cấp bậc Tông Sư có cao cường hay không. Hơi thở và chân khí trong cơ thể Liễu Bân ở trình độ cao, thực lực cũng không tệ, nhưng chân khí vẫn hơi non nớt, chỉ miễn cưỡng ở ngưỡng cửa Tông Sư cấp trung, anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.
“Lý Thiệu Minh, anh hiểu về chân khí sao? Nếu như anh cảm thấy chân khí yếu ớt của tôi không phải là đối thủ của anh, xin hỏi, anh là cao thủ cấp mấy? Tông Sư cấp trung hay cấp cao?”, Liễu Bân mỉm cười.
Nghe Liễu Bân nói vậy, Lý Thiệu Minh mỉm cười im lặng.
“Cậu nhóc sao lại cứng đầu như vậy, nói cậu đi thì cậu đi đi. Tôi từng thấy võ thuật của Liễu Bân, sức mạnh chắc chắn là cao thủ. Cậu không phải là đối thủ của Liễu Bân đâu, mau đi đi”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự không nhịn được, nhanh chóng kéo Lý Thiệu Minh sang một bên.
Ông ta không muốn người này bị Liễu Bân đánh bị thương, vốn dĩ ngày mai có thể báo cáo, nhưng nếu thế này thì ba tháng sau mới có thể báo cáo với cấp trêи.
“Được rồi, tôi đi. Vừa hay cơ thể của tôi vừa bị thương, kiểm soát lực đánh khi ra tay không tốt lắm, tránh làm bị thương người anh em Liễu Bân”, mắt nhìn mấy vị cảnh sát vừa kéo anh, trêи mặt của Lý Thiệu Minh lộ vẻ bất lực, đi về chiếc xe tải nhỏ của mình.
Hàn Uy Phong đứng bên cạnh không nói gì.
Người khác không biết thân phận của Lý Thiệu Minh nhưng Hàn Uy Phong lại biết rõ. Người này chính là cao thủ tầm cỡ trêи thế giới, một kẻ tàn nhẫn đã sống sót qua vô số cuộc chiến sinh tử, nếu như anh thật sự ra tay, cao thủ như Liễu Bân sao có thể đánh bại được. Chỉ là, trong lòng ông đang rất phức tạp, vừa muốn nhìn thấy bản lĩnh của anh, nhưng lại không muốn anh ra tay, để tránh cục trưởng Lâm Dũng liều mạng cướp đoạt anh.
“Lý Thiệu Minh, anh không thích tiền sao? Nếu như anh đánh thắng tôi, đây là tiền lương tôi tích góp mười năm, tổng cộng năm trăm ngàn, toàn bộ cho anh”, Liễu Bân đột nhiên cầm một thẻ ngân hàng.
Sự khinh thường của Lý Thiệu Minh làm dâng lên ý chí chiến đấu của anh ta.
Tuyệt đối không thể để Lý Thiệu Minh rời đi.
Vài cảnh sát hoảng sợ nhìn Liễu Bân, anh ta mỉm cười: “Yên tâm, tôi có giới hạn, không làm bị thương cơ thể anh ta”.
“Anh thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh lập tức quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trong tay của anh ta.
“Đúng”, Liễu Bân khẽ cười.
“Được, tôi đồng ý với anh”, Lý Thiệu Minh lập tức đẩy mọi người ra bên cạnh.
Sao không nói sớm chứ, sớm nói có tiền thì đã đánh luôn rồi! Thẻ ngân hàng của anh đã bị Hiên Tịnh Vũ ném vào thùng rác, vì vấn đề về thân phận, bây giờ anh không có cách nào báo mất đồ. Một người có số tiền hàng chục tỷ khi ở nước ngoài như anh, lúc này lại cảm thấy trắng tay. Bây giờ là lúc bạt mạng kiếm tiền, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Liễu Bân, anh mau qua đây, muốn đánh nhau với tôi thì bây giờ là tốt nhất, nếu không bọn họ sẽ xông vào giữ chúng ta lại thì hết cơ hội đấy”. Sợ nhóm người của cục trưởng Lâm Dũng và Hàn Phi Phi ngăn cản, Lý Thiệu Minh nhanh chóng nhảy sang một bên, đánh nhau với Liễu Bân.
“Ha ha, đừng hối hận nhé”, Liễu Bân khẽ cười, chân phải tạo thành một vết nông trêи nền xi măng, phóng về Lý Thiệu Minh như một mũi tên.
“Liễu Bân, anh đánh nhẹ thôi”, thấy không ngăn được Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi đột nhiên giậm chân tức giận. Cô ấy xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã quen với việc nhìn thấy những trận đấu võ quyết liệt của đàn ông, biết không thể ngăn cản cảnh tượng hôm nay, nên cô nói Liễu Bân nhẹ tay, haiz, khuôn mặt sợ sẽ gây ra án mạng.
“Chậc”, cục trưởng Lâm Dũng tức giận tái xanh, tự hỏi thằng nhóc Lý Thiệu Minh sao lại không biết tốt xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mỉm cười bất lực, thầm nghĩ cậu sẽ biết sự lợi hại của Liễu Bân ngay lập tức, tuổi trẻ mà, có thể hiểu được, chịu khổ mới hiểu được đạo lý.
Lúc Liễu Bân xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, anh đột nhiên tung cú đấm hung hãn vào ngực Liễu Bân.
Liễu Bân chỉ cảm thấy sức mạnh cực lớn truyền tới, một luồng khí hình xoắn ốc mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực, làm chấn động cơ quan nội tạng, anh ta không kiềm chế được liền nôn ra máu, cơ thể bay thẳng ra sau. Khiến cánh cửa kính phía sau bị vỡ tung, đập vào cầu thang bên trong cục cảnh sát, vụn bê tông bay tung tóe.
“Liễu Bân, anh thua rồi”, Lý Thiệu Minh phủi tay rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Liễu Bân, vẫy tay phải ra sau, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh ta.
Trong hệ thống võ thuật của Hoa Hạ, có nhập môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp.
Anh chính là cao thủ cấp thần, đến cả Tông Sư cũng phải ngưỡng mộ.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chấn động!
Lúc này, ngay cả Liễu Bân cũng đần mặt ra.
Bởi vì Liễu Bân là ai, anh ta là huấn luyện viên phó của lữ đoàn đặc công bộ chỉ huy quân sự tỉnh, gia nhập vào Thiên Lang – một trong năm đội đặc chủng lớn, trải qua khổ luyện ba năm, đã từng hạ gục quán quân cấp quốc gia và lập vô số chiến công. Anh ta là một sĩ quan trẻ tuổi, có thể nói là nhân tài của xã hội.
Nhưng cao thủ ở cấp bậc Tông Sư trong lời của anh ta là ý gì?
Là một hệ thống cấp bậc võ thuật, thông qua sức mạnh võ thuật của các võ sĩ ở Hoa Hạ để phân chia rõ ràng sức mạnh của mọi người.
Hệ thống võ thuật của Hoa Hạ có tổng cộng năm cấp bậc, đó là Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư và Thần Cấp.
Nhập Môn là chỉ những võ sĩ vừa mới bước vào ngưỡng cửa học võ từ một tháng đến một năm. Họ sử dụng những kỹ năng cơ bản, tốc độ ra đòn và sức mạnh vượt qua người bình thường, có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Cấp Thành Thục học võ từ một năm đến ba năm, bắt đầu học một số võ công cao cấp bởi vì đã luyện thành thục những kĩ năng cơ bản, bọn họ có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ nhập môn, một người đánh bại đến bảy người bình thường.
Cấp Tinh Anh là những người xuất sắc và tinh anh trong số các võ sĩ, một khi ra tay có thể khiến mười mấy tên côn đồ nằm rạp xuống đất. Cấp Tông Sư mạnh đến mức có thể tự thành lập tông phái riêng, tạo cho mình một thế lực mạnh mẽ. Võ công của bọn họ đã luyện đến đỉnh cao, một khi ra tay có thể đánh bại ba mươi hay năm mươi người cường tráng. Thực lực mạnh mẽ như cú đá vô ảnh của Hoàng Phi Hồng, thế hệ anh hùng Hoắc Nguyên Giáp ở trong phim.
Liễu Bân là một cao thủ cấp Tông Sư, anh ta là cao thủ Tông Sư cấp trung, cũng xếp ở giữa trong số những cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Nếu Liễu Bân muốn dạy dỗ ai thì mọi người chắc chắn sẽ hết sức khuyên can. Bởi vì thực lực của Liễu Bân quá mạnh, bất kể ai dính đòn cũng gần như bầm dập tan nát.
Đối diện với người có sức mạnh lớn như vậy, Lý Thiệu Minh lại nói, anh không phải là đối thủ của tôi?
Thật ra, năng lực truy bắt tội phạm đã bỏ trốn trong vòng mười năm của Lý Thiệu Minh rất giỏi, thế nhưng chỉ có thể nói năng lực của anh rất mạnh, không có nghĩa anh cũng là cao thủ. Còn Liễu Bân là người khi đối thủ nghe tên liền lập tức nhận thua, Lý Thiệu Minh có thái độ này trước mặt Liễu Bân, có phải là hơi kiêu ngạo rồi không?
Liễu Bân nhếch mép nở nụ cười, thích thú trước vẻ kiêu ngạo của Lý Thiệu Minh, trong mắt càng thể hiện ý định muốn đánh nhau.
Hàn Phi Phi lập tức kéo tay của Lý Thiệu Minh, muốn đưa Lý Thiệu Minh rời đi, cô ấy nhỏ tiếng nói với Lý Thiệu Minh: “Anh điên à? Sao lại nói Liễu Bân không phải là đối thủ của anh? Anh không biết Liễu Bân là ai sao? Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, không ai hiểu anh ta hơn tôi đâu, anh ta là một tên cuồng sức mạnh, điên cuồng luyện võ, rất nhiều người khổ luyện cả đời cũng không thể trở thành Tông Sư, anh ta chỉ cần bảy năm đã đạt đến cấp bậc đó”.
“Có thể anh có chút võ công, nhưng anh chắc chắn không tưởng tượng được thực lực của anh ta. Nếu như anh thấy sức mạnh của anh ta, tôi bảo đảm anh sẽ rút lại lời vừa nãy, hối hận vì lời đã nói ra, anh không thể đánh thắng anh ta đâu, tôi đưa anh đi”.
“Anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh không đi, đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh vẫn kiên quyết, sắc mặt cục trưởng Lâm Dũng và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều thay đổi.
Liễu Bân nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, sợ mất thể diện sao?”, nghĩ một lát, cục trưởng Lâm Dũng nhanh chóng khuyên bảo Lý Thiệu Minh: “Nhóc con, nghe lời của tôi, cậu không thể đánh nhau với Liễu Bân, cậu không phải đối thủ của Liễu Bân, cậu ta chính là cao thủ võ lâm, đừng thấy thân thể cậu ta gầy gò, thật ra khi cởi quần áo thì trêи người đều là cơ bắp. Đầu óc của cậu lanh lợi, nhưng chắc chắn cơ thể không phải đối thủ của cậu ta. Với thực lực của cậu, cho dù không có võ công thì cũng đủ làm thám tử, tranh giành với cậu ta làm gì. Cậu đi trước đi, về lấy tiền thưởng rồi đến cục cảnh sát báo cáo, chúng tôi cần cậu”.
“Thể hình của một người không liên quan nhiều đến việc võ công cấp bậc Tông Sư có cao cường hay không. Hơi thở và chân khí trong cơ thể Liễu Bân ở trình độ cao, thực lực cũng không tệ, nhưng chân khí vẫn hơi non nớt, chỉ miễn cưỡng ở ngưỡng cửa Tông Sư cấp trung, anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.
“Lý Thiệu Minh, anh hiểu về chân khí sao? Nếu như anh cảm thấy chân khí yếu ớt của tôi không phải là đối thủ của anh, xin hỏi, anh là cao thủ cấp mấy? Tông Sư cấp trung hay cấp cao?”, Liễu Bân mỉm cười.
Nghe Liễu Bân nói vậy, Lý Thiệu Minh mỉm cười im lặng.
“Cậu nhóc sao lại cứng đầu như vậy, nói cậu đi thì cậu đi đi. Tôi từng thấy võ thuật của Liễu Bân, sức mạnh chắc chắn là cao thủ. Cậu không phải là đối thủ của Liễu Bân đâu, mau đi đi”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự không nhịn được, nhanh chóng kéo Lý Thiệu Minh sang một bên.
Ông ta không muốn người này bị Liễu Bân đánh bị thương, vốn dĩ ngày mai có thể báo cáo, nhưng nếu thế này thì ba tháng sau mới có thể báo cáo với cấp trêи.
“Được rồi, tôi đi. Vừa hay cơ thể của tôi vừa bị thương, kiểm soát lực đánh khi ra tay không tốt lắm, tránh làm bị thương người anh em Liễu Bân”, mắt nhìn mấy vị cảnh sát vừa kéo anh, trêи mặt của Lý Thiệu Minh lộ vẻ bất lực, đi về chiếc xe tải nhỏ của mình.
Hàn Uy Phong đứng bên cạnh không nói gì.
Người khác không biết thân phận của Lý Thiệu Minh nhưng Hàn Uy Phong lại biết rõ. Người này chính là cao thủ tầm cỡ trêи thế giới, một kẻ tàn nhẫn đã sống sót qua vô số cuộc chiến sinh tử, nếu như anh thật sự ra tay, cao thủ như Liễu Bân sao có thể đánh bại được. Chỉ là, trong lòng ông đang rất phức tạp, vừa muốn nhìn thấy bản lĩnh của anh, nhưng lại không muốn anh ra tay, để tránh cục trưởng Lâm Dũng liều mạng cướp đoạt anh.
“Lý Thiệu Minh, anh không thích tiền sao? Nếu như anh đánh thắng tôi, đây là tiền lương tôi tích góp mười năm, tổng cộng năm trăm ngàn, toàn bộ cho anh”, Liễu Bân đột nhiên cầm một thẻ ngân hàng.
Sự khinh thường của Lý Thiệu Minh làm dâng lên ý chí chiến đấu của anh ta.
Tuyệt đối không thể để Lý Thiệu Minh rời đi.
Vài cảnh sát hoảng sợ nhìn Liễu Bân, anh ta mỉm cười: “Yên tâm, tôi có giới hạn, không làm bị thương cơ thể anh ta”.
“Anh thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh lập tức quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trong tay của anh ta.
“Đúng”, Liễu Bân khẽ cười.
“Được, tôi đồng ý với anh”, Lý Thiệu Minh lập tức đẩy mọi người ra bên cạnh.
Sao không nói sớm chứ, sớm nói có tiền thì đã đánh luôn rồi! Thẻ ngân hàng của anh đã bị Hiên Tịnh Vũ ném vào thùng rác, vì vấn đề về thân phận, bây giờ anh không có cách nào báo mất đồ. Một người có số tiền hàng chục tỷ khi ở nước ngoài như anh, lúc này lại cảm thấy trắng tay. Bây giờ là lúc bạt mạng kiếm tiền, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Liễu Bân, anh mau qua đây, muốn đánh nhau với tôi thì bây giờ là tốt nhất, nếu không bọn họ sẽ xông vào giữ chúng ta lại thì hết cơ hội đấy”. Sợ nhóm người của cục trưởng Lâm Dũng và Hàn Phi Phi ngăn cản, Lý Thiệu Minh nhanh chóng nhảy sang một bên, đánh nhau với Liễu Bân.
“Ha ha, đừng hối hận nhé”, Liễu Bân khẽ cười, chân phải tạo thành một vết nông trêи nền xi măng, phóng về Lý Thiệu Minh như một mũi tên.
“Liễu Bân, anh đánh nhẹ thôi”, thấy không ngăn được Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi đột nhiên giậm chân tức giận. Cô ấy xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã quen với việc nhìn thấy những trận đấu võ quyết liệt của đàn ông, biết không thể ngăn cản cảnh tượng hôm nay, nên cô nói Liễu Bân nhẹ tay, haiz, khuôn mặt sợ sẽ gây ra án mạng.
“Chậc”, cục trưởng Lâm Dũng tức giận tái xanh, tự hỏi thằng nhóc Lý Thiệu Minh sao lại không biết tốt xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mỉm cười bất lực, thầm nghĩ cậu sẽ biết sự lợi hại của Liễu Bân ngay lập tức, tuổi trẻ mà, có thể hiểu được, chịu khổ mới hiểu được đạo lý.
Lúc Liễu Bân xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, anh đột nhiên tung cú đấm hung hãn vào ngực Liễu Bân.
Liễu Bân chỉ cảm thấy sức mạnh cực lớn truyền tới, một luồng khí hình xoắn ốc mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực, làm chấn động cơ quan nội tạng, anh ta không kiềm chế được liền nôn ra máu, cơ thể bay thẳng ra sau. Khiến cánh cửa kính phía sau bị vỡ tung, đập vào cầu thang bên trong cục cảnh sát, vụn bê tông bay tung tóe.
“Liễu Bân, anh thua rồi”, Lý Thiệu Minh phủi tay rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Liễu Bân, vẫy tay phải ra sau, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh ta.
Trong hệ thống võ thuật của Hoa Hạ, có nhập môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp.
Anh chính là cao thủ cấp thần, đến cả Tông Sư cũng phải ngưỡng mộ.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chấn động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.