Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 113: Ông chủ của tôi muốn gặp anh
Đại Dương
10/11/2020
“Thằng khốn, mày điên à?”, một người đàn ông trung niên đang lớn
tiếng khiển trách Hàn Vũ Triết trong nhà hắn, tại thành phố cảng biển:
“Mày nghĩ nhà này giàu lắm à? Dám bán xe để tham gia đấu giá, tốn hai
triệu để mua một cái bô vỡ về?”
“Bố, đây là chiếc bô đã được Hoàng đế Càn Long sử dụng!”, Hàn Vũ Triết ôm chặt bảo vật trong tay.
“Là cái bô mà Đại đế Ngọc hoàng sử dụng thì tao cũng không cần!”, người đàn ông trung niên tức giận.”Sưu tập đồ cổ là chuyện của người có tiền. Người ta có điều kiện thế nào, điều kiện nhà chúng ta sao so với họ được? Bố mày mở cái xưởng này là đi vay mượn cả, mỗi năm kiếm được tiền từ cái xưởng này, phải trả tiền thuê đến một nửa. Rồi tiền hàng, tiền nguyên vật liệu, tiền nhân công, cái biệt thự này, cái xe này, chỗ nào không phải là tiền hả? Năm nay kiếm được mười triệu, tao vẫn định chờ để cầm chỗ tiền còn lại đi thuê một cái xưởng nữa. Còn mày thì giỏi lắm, tiêu hai triệu của tao để mua cái bô vỡ này, mày to gan quá nhỉ?”
“Được lắm, mày giữ lấy cái bô, tao sẽ không giúp mày chuộc lại xe nữa. Mày lớn rồi, cho mày một triệu để mày có thể hiểu chuyện đầu tư, biết tìm các dự án tốt. Tao không quan tâm tương lai mày thế nào, mày thích đi đâu thì đi. Mày lớn rồi, tao không đánh mắng mày nữa, trước đây chiều mày quá rồi, giờ mày đi đi, đi tự kiếm sống đi”, người đàn ông trung niên càng nói càng tức giận, càng nói càng quặn lòng, nhìn Hàn Vũ Triết ôm cái bô, lửa giận bộc phát khiến ông ta đuổi thẳng Hàn Vũ Triết ra ngoài.
Tối hôm đó, ở bữa tiệc đấu giá, dù giả bộ ép giá nhưng Hàn Vũ Triết cũng phải bỏ ra cái gì không hề nhỏ.
Bị bố đuổi ra khỏi biệt thự, hắn ôm cái bô trong tay, cơn bực bội trong lòng không biết giải tỏa thế nào.
“Mẹ kiếp…”
Nghĩ ngợi một lúc, hắn đi về quầy bar gần đó uống rượu.
Trên người hắn làm gì có tiền. Vì mua cái bô mà hắn đã tiêu một triệu bố hắn cho hắn để đi đầu tư kiếm lời, còn cầm cố chiếc xe Porsche mới mua của hắn để lấy tiền tham gia buổi đấu giá.
Lúc này, cả người hắn chỉ có trên dưới khoảng một trăm tệ. Bố tức muốn chết thế này, chắc trong thời gian ngắn sẽ không cho hắn tiền nữa.
Không ngờ bây giờ Lý Phong lại phát đạt như vậy, vung tay mua luôn một bảo vật trị giá ba tỷ. Mà hắn chỉ mua có cái bô đi tiểu giá hai triệu, so sánh với Lý Phong đúng là trên trời và dưới đất.
Càng nghĩ càng tức, hắn uống thẳng ba chai bia.
Bia ở quầy bar không rẻ, mười lăm đồng một chai, uống thêm hai chai nữa thì sợ hắn khó mà đi khỏi quầy bar này được.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Vì mua cái bô mà hắn tiêu hai triệu, trả cái giá không hề nhỏ. Còn Lý Phong mua thanh sắt giá ba tỷ, thì tức là bây giờ trên người Lý Phong cũng không còn đồng nào đúng không?
Hắn và Lý Phong là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Cái bô của hắn là cái bô mà Hoàng đế Càn Long sử dụng nhiều lần, có ý nghĩa lịch sử, lúc trước còn bị một tên nhà giàu khác bỏ một triệu chín trăm nghìn để đấu giá với hắn, hắn vung tay mua nhưng vẫn còn tiền. Còn thanh sắt của Lý Thiệu Minh chẳng hiểu có ý nghĩa gì. Kể cả Lý Thiệu Minh mua được thanh sắt thật, nhưng cũng là lỗ vốn nặng.
Được đấy…
Nghĩ đến đây, Hàn Vũ Triết nở nụ cười đểu cáng.
Giờ hắn tiêu oan hai triệu đã thấy khổ rồi, Lý Thiệu Minh còn tiêu oan tận ba tỷ, còn khổ hơn hắn nữa. Ba tỷ này hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Đồ ngu!
Càng nghĩ càng vui, Hàn Vũ Triết bật cười.
Đột nhiên anh Hổ dẫn theo mấy đàn em tới xông thẳng vào quầy bar, nhìn thấy Hàn Vũ Triết, anh Hổ và đàn em lôi hắn ra khỏi quầy bar rồi đánh cho hắn một trận. Bên ngoài quầy bar còn mười mấy người nữa. Hàn Vũ Triết thấy nhiều người đánh mình thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm cái bô vào lòng bảo vệ, mặc cho bọn họ đấm đá mình.
“Thằng chó, dám chọc cả anh Lý, nóng nảy quá nhỉ. Nghe nói trước đây mày rất hỗn láo, anh Lý bị mày chọc cho mất hết thể diện, nên bọn tao quyết định trong nửa năm nữa, ngày nào cũng dạy dỗ mày ba lần, sáng trưa tối liên tục không nghỉ, để mày biết hỗn láo thì hậu quả như thế nào!”, những người anh Hổ đưa theo, không ngừng đá mạnh vào Hàn Vũ Triết.
“Anh Hổ, anh Hổ, tôi sai rồi, Lý Thiệu Minh là ai? Sao các anh lại giúp hắn? Sao các anh tìm được tôi?”, Hàn Vũ Triết nằm trên mặt đất bị người khác xúm quanh đạp vào người, đau đớn dữ dội.
“Thằng ngu, đến cả Lý Thiệu Minh mà không biết, thế mà cũng dám lăn lộn ở thành phố cảng biển à? Biết Tôn Thiếu Kiệt không? Lý Thiệu Minh thay thế Tôn Thiếu Kiệt rồi. Anh ấy là người giàu nhất thành phố cảng biển, là đại ca đứng đầu chốn này. Mày không tưởng tượng nổi thực lực của anh ấy đâu. Tiêu ba tỷ, nhưng đảo mắt là có cách kiếm tiền về. Tất cả thành phố cảng biển đều có tai mắt của bọn tao, còn tốt hơn cả đồn công an đấy. Mày nghĩ núp ở đây thì bọn tao không tìm được mày à?”, anh Hổ hung hăng đá một cú, khiến Hàn Vũ Triết lộn một vòng.
Cả đám người hung hăng tra tấn Hàn Vũ Triết, thấy dễ chịu hơn rồi, họ mới bỏ mặc Hàn Vũ Triết nằm ngoài quầy bar, hiên ngang rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, anh Hổ chỉ Hàn Vũ Triết nói: “Nhớ lấy, nhớ là mày sẽ ăn đòn trong nửa năm, mỗi ngày ba lần. Ngày mai bọn tao lại tới tìm mày, liệu hồn đừng có mà ló mặt ra khỏi nhà!”
Hàn Vũ Triết đau đớn nằm trên mặt đất.
Mười mấy phút sau, Hàn Vũ Triết mới dần thẩm thấu được việc Lý Thiệu Minh là đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, thế giới xoay vần, Lý Phong từng bị hắn bắt nạt suốt mười mấy năm, giờ lại trở thành đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển, là một tên côn đồ, là người giang hồ, đến đánh nhau mà cũng không cần tự mình ra tay.
Hắn bị đánh rất thảm, giày da, âu phục hỏng hết, người bám đầy bụi, máu đầy trên mặt, mũi cũng chảy máu.
Nghĩ đến việc ngày mai bị đánh, hắn không khỏi sợ hãi.
Lý Phong bị hắn bắt nạt hồi nhỏ đó, giờ quạ đen đã hóa thành phượng hoàng, đến độ hắn ngửa mặt nhìn cũng không tới. Lý Phong muốn trả thù thì sau này hắn phải làm sao?
Trong buổi tiệc đấu giá từ thiện, hắn tiêu sạch tiền, xe cũng không còn, mà giờ còn rước thêm tai bay vạ gió.
Hắn thảm thật rồi.
Hắn nằm trên đất một lúc, cơ thể dần hồi phục, thì đột nhiên một đoàn xe Mercedes đi tới rồi dừng trước mặt hắn.
Một nhóm thanh niên mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe, cầm đầu là một thanh niên trẻ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
“Mấy người là ai? Muốn làm gì hả?”
Hàn Vũ Triết vừa bị đánh, cơ thể vẫn rất đau, trong lòng vô cùng sợ hãi. Thấy thanh niên này lãnh đạm nhìn mình, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một điềm báo bất thường.
“Ông chủ tôi muốn gặp anh”, người thanh niên lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói cứng rắn.
“Ông chủ? Ông chủ mấy người là ai?”, Hàn Vũ Triết kinh hãi.
“Đội trưởng quân đoàn Thiên Chu, Lý Thiệu Minh”, người thanh niên nói.
“Lý Thiệu Minh? Lý Phong? Không phải hắn vừa đánh tôi sao? Sao lại tìm tôi nữa? Không phải sáng mai mới đánh tiếp sao?”, Hàn Vũ Triết ngơ ngẩn há hốc mồm, cả người run lên như muốn khóc.
“Tôi không hiểu anh nói gì”, người thanh niên lạnh lùng dùng tay phải túm lấy Hàn Vũ Triết.
“Bố, đây là chiếc bô đã được Hoàng đế Càn Long sử dụng!”, Hàn Vũ Triết ôm chặt bảo vật trong tay.
“Là cái bô mà Đại đế Ngọc hoàng sử dụng thì tao cũng không cần!”, người đàn ông trung niên tức giận.”Sưu tập đồ cổ là chuyện của người có tiền. Người ta có điều kiện thế nào, điều kiện nhà chúng ta sao so với họ được? Bố mày mở cái xưởng này là đi vay mượn cả, mỗi năm kiếm được tiền từ cái xưởng này, phải trả tiền thuê đến một nửa. Rồi tiền hàng, tiền nguyên vật liệu, tiền nhân công, cái biệt thự này, cái xe này, chỗ nào không phải là tiền hả? Năm nay kiếm được mười triệu, tao vẫn định chờ để cầm chỗ tiền còn lại đi thuê một cái xưởng nữa. Còn mày thì giỏi lắm, tiêu hai triệu của tao để mua cái bô vỡ này, mày to gan quá nhỉ?”
“Được lắm, mày giữ lấy cái bô, tao sẽ không giúp mày chuộc lại xe nữa. Mày lớn rồi, cho mày một triệu để mày có thể hiểu chuyện đầu tư, biết tìm các dự án tốt. Tao không quan tâm tương lai mày thế nào, mày thích đi đâu thì đi. Mày lớn rồi, tao không đánh mắng mày nữa, trước đây chiều mày quá rồi, giờ mày đi đi, đi tự kiếm sống đi”, người đàn ông trung niên càng nói càng tức giận, càng nói càng quặn lòng, nhìn Hàn Vũ Triết ôm cái bô, lửa giận bộc phát khiến ông ta đuổi thẳng Hàn Vũ Triết ra ngoài.
Tối hôm đó, ở bữa tiệc đấu giá, dù giả bộ ép giá nhưng Hàn Vũ Triết cũng phải bỏ ra cái gì không hề nhỏ.
Bị bố đuổi ra khỏi biệt thự, hắn ôm cái bô trong tay, cơn bực bội trong lòng không biết giải tỏa thế nào.
“Mẹ kiếp…”
Nghĩ ngợi một lúc, hắn đi về quầy bar gần đó uống rượu.
Trên người hắn làm gì có tiền. Vì mua cái bô mà hắn đã tiêu một triệu bố hắn cho hắn để đi đầu tư kiếm lời, còn cầm cố chiếc xe Porsche mới mua của hắn để lấy tiền tham gia buổi đấu giá.
Lúc này, cả người hắn chỉ có trên dưới khoảng một trăm tệ. Bố tức muốn chết thế này, chắc trong thời gian ngắn sẽ không cho hắn tiền nữa.
Không ngờ bây giờ Lý Phong lại phát đạt như vậy, vung tay mua luôn một bảo vật trị giá ba tỷ. Mà hắn chỉ mua có cái bô đi tiểu giá hai triệu, so sánh với Lý Phong đúng là trên trời và dưới đất.
Càng nghĩ càng tức, hắn uống thẳng ba chai bia.
Bia ở quầy bar không rẻ, mười lăm đồng một chai, uống thêm hai chai nữa thì sợ hắn khó mà đi khỏi quầy bar này được.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Vì mua cái bô mà hắn tiêu hai triệu, trả cái giá không hề nhỏ. Còn Lý Phong mua thanh sắt giá ba tỷ, thì tức là bây giờ trên người Lý Phong cũng không còn đồng nào đúng không?
Hắn và Lý Phong là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Cái bô của hắn là cái bô mà Hoàng đế Càn Long sử dụng nhiều lần, có ý nghĩa lịch sử, lúc trước còn bị một tên nhà giàu khác bỏ một triệu chín trăm nghìn để đấu giá với hắn, hắn vung tay mua nhưng vẫn còn tiền. Còn thanh sắt của Lý Thiệu Minh chẳng hiểu có ý nghĩa gì. Kể cả Lý Thiệu Minh mua được thanh sắt thật, nhưng cũng là lỗ vốn nặng.
Được đấy…
Nghĩ đến đây, Hàn Vũ Triết nở nụ cười đểu cáng.
Giờ hắn tiêu oan hai triệu đã thấy khổ rồi, Lý Thiệu Minh còn tiêu oan tận ba tỷ, còn khổ hơn hắn nữa. Ba tỷ này hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Đồ ngu!
Càng nghĩ càng vui, Hàn Vũ Triết bật cười.
Đột nhiên anh Hổ dẫn theo mấy đàn em tới xông thẳng vào quầy bar, nhìn thấy Hàn Vũ Triết, anh Hổ và đàn em lôi hắn ra khỏi quầy bar rồi đánh cho hắn một trận. Bên ngoài quầy bar còn mười mấy người nữa. Hàn Vũ Triết thấy nhiều người đánh mình thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm cái bô vào lòng bảo vệ, mặc cho bọn họ đấm đá mình.
“Thằng chó, dám chọc cả anh Lý, nóng nảy quá nhỉ. Nghe nói trước đây mày rất hỗn láo, anh Lý bị mày chọc cho mất hết thể diện, nên bọn tao quyết định trong nửa năm nữa, ngày nào cũng dạy dỗ mày ba lần, sáng trưa tối liên tục không nghỉ, để mày biết hỗn láo thì hậu quả như thế nào!”, những người anh Hổ đưa theo, không ngừng đá mạnh vào Hàn Vũ Triết.
“Anh Hổ, anh Hổ, tôi sai rồi, Lý Thiệu Minh là ai? Sao các anh lại giúp hắn? Sao các anh tìm được tôi?”, Hàn Vũ Triết nằm trên mặt đất bị người khác xúm quanh đạp vào người, đau đớn dữ dội.
“Thằng ngu, đến cả Lý Thiệu Minh mà không biết, thế mà cũng dám lăn lộn ở thành phố cảng biển à? Biết Tôn Thiếu Kiệt không? Lý Thiệu Minh thay thế Tôn Thiếu Kiệt rồi. Anh ấy là người giàu nhất thành phố cảng biển, là đại ca đứng đầu chốn này. Mày không tưởng tượng nổi thực lực của anh ấy đâu. Tiêu ba tỷ, nhưng đảo mắt là có cách kiếm tiền về. Tất cả thành phố cảng biển đều có tai mắt của bọn tao, còn tốt hơn cả đồn công an đấy. Mày nghĩ núp ở đây thì bọn tao không tìm được mày à?”, anh Hổ hung hăng đá một cú, khiến Hàn Vũ Triết lộn một vòng.
Cả đám người hung hăng tra tấn Hàn Vũ Triết, thấy dễ chịu hơn rồi, họ mới bỏ mặc Hàn Vũ Triết nằm ngoài quầy bar, hiên ngang rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, anh Hổ chỉ Hàn Vũ Triết nói: “Nhớ lấy, nhớ là mày sẽ ăn đòn trong nửa năm, mỗi ngày ba lần. Ngày mai bọn tao lại tới tìm mày, liệu hồn đừng có mà ló mặt ra khỏi nhà!”
Hàn Vũ Triết đau đớn nằm trên mặt đất.
Mười mấy phút sau, Hàn Vũ Triết mới dần thẩm thấu được việc Lý Thiệu Minh là đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, thế giới xoay vần, Lý Phong từng bị hắn bắt nạt suốt mười mấy năm, giờ lại trở thành đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển, là một tên côn đồ, là người giang hồ, đến đánh nhau mà cũng không cần tự mình ra tay.
Hắn bị đánh rất thảm, giày da, âu phục hỏng hết, người bám đầy bụi, máu đầy trên mặt, mũi cũng chảy máu.
Nghĩ đến việc ngày mai bị đánh, hắn không khỏi sợ hãi.
Lý Phong bị hắn bắt nạt hồi nhỏ đó, giờ quạ đen đã hóa thành phượng hoàng, đến độ hắn ngửa mặt nhìn cũng không tới. Lý Phong muốn trả thù thì sau này hắn phải làm sao?
Trong buổi tiệc đấu giá từ thiện, hắn tiêu sạch tiền, xe cũng không còn, mà giờ còn rước thêm tai bay vạ gió.
Hắn thảm thật rồi.
Hắn nằm trên đất một lúc, cơ thể dần hồi phục, thì đột nhiên một đoàn xe Mercedes đi tới rồi dừng trước mặt hắn.
Một nhóm thanh niên mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe, cầm đầu là một thanh niên trẻ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
“Mấy người là ai? Muốn làm gì hả?”
Hàn Vũ Triết vừa bị đánh, cơ thể vẫn rất đau, trong lòng vô cùng sợ hãi. Thấy thanh niên này lãnh đạm nhìn mình, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một điềm báo bất thường.
“Ông chủ tôi muốn gặp anh”, người thanh niên lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói cứng rắn.
“Ông chủ? Ông chủ mấy người là ai?”, Hàn Vũ Triết kinh hãi.
“Đội trưởng quân đoàn Thiên Chu, Lý Thiệu Minh”, người thanh niên nói.
“Lý Thiệu Minh? Lý Phong? Không phải hắn vừa đánh tôi sao? Sao lại tìm tôi nữa? Không phải sáng mai mới đánh tiếp sao?”, Hàn Vũ Triết ngơ ngẩn há hốc mồm, cả người run lên như muốn khóc.
“Tôi không hiểu anh nói gì”, người thanh niên lạnh lùng dùng tay phải túm lấy Hàn Vũ Triết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.