Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 164: Tôi có rất nhiều bom
Đại Dương
05/12/2020
“Tiểu Minh, lát nữa lại làm phiền cậu thể hiện rồi”, Lý Thiệu Minh ôm lấy Lôi Tiểu Minh và vỗ vào ngực cậu ta.
Trên người cậu ta có đủ các loại bom khác nhau.
“Hừ!”, Lôi Tiểu Minh bất mãn.
Nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra từ miệng Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, cậu chủ họ Chu và Cuồng Phong đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ. Sắc mặt Lôi Tiểu Minh lập tức thay đổi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ.
“Lát nữa nếu cậu lấy bom trên người ra, đám lính đánh thuê này chắc chắn sẽ khiếp sợ chạy tán loạn. Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy giúp tôi hạ gục bốn tên sát thủ, bốn tên này là bốn con cừu béo bở, trên người lúc nào cũng mang theo rất nhiều tiền, đừng để chúng chạy thoát”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vâng”, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, cậu chủ họ Chu và Cuồng Phong gật đầu.
“Anh, vậy tôi làm gì?”, Heo Rừng hỏi.
“Võ công của anh vẫn chưa đủ cao, tìm một nơi để trốn đi, đừng để mình bị thương”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ồ…”
“Lý Thiệu Minh, anh vẫn không quỳ xuống đầu hàng sao?”, bên này, thanh niên mặc đồ rằn ri bỗng hơi mất kiên nhẫn, hắn nhìn Lý Thiệu Minh rồi nói với anh bằng tiếng nước ngoài.
“Anh là ai?”, Lý Thiệu Minh cũng trả lời lại bằng tiếng nước ngoài.
“Tôi? Ha ha, tôi là một trong tám phụ tá dưới trướng của Lý Phong, sĩ quan cấp cao bậc đại tá ở quân đoàn Thiên Chu. Lý Thiệu Minh, thời đại của anh đã qua rồi. Bây giờ anh Lý Phong mới là bá chủ quân phiệt ở cảng biển Ca -bê. Chuyện này đã nằm trong tay anh Lý Phong rồi, anh mau quỳ xuống đầu hàng đi”, người thanh niên đó có vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, mày rậm và mắt to.
“Anh chỉ là một con chó mà cũng dám lên mặt với tôi à?”, nghe người thanh niên nói vậy, Lý Thiệu Minh cười khẩy.
Anh giơ tay lên, một luồng chân khí màu đen lập tức ập về phía hắn. Không ngờ Lý Thiệu Minh nói đánh là đánh, bị nhiều người họ lên mặt như vậy thế mà anh vẫn bình tĩnh, vững vàng.
Gã thanh niên biến sắc, thấy chân khí Lý Thiệu Minh phóng đến, hắn vội lùi lại. Hắn không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh, lúc chân khí màu đen cách hắn càng lúc càng gần, đồng tử trong mắt hắn không khỏi co rút lại.
“Lên!”
Bốn tên sát thủ không dám khinh địch, họ lập tức xuất hiện trước mặt người thanh niên, hợp lực lại đánh tan chân khí của Lý Thiệu Minh.
“Lý Thiệu Minh, anh đã sắp chết đến nơi rồi mà còn dám ngông cuồng? Anh có tin bọn tôi gọi người đến bắn chết anh ngay không? Võ sĩ sợ nhất là đám đông, nhất là đám đông binh sĩ có súng thật. Binh sĩ ở đây đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, dù võ công của anh có cao cường thế nào, anh có thể ngăn được họ à?”, bốn tên sát thủ tức giận.
“Nếu binh sĩ các người dẫn đến mạnh như vậy, sao các người không để họ lên đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười và vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
Thấy Lý Thiệu Minh vỗ vai Lôi Tiểu Minh, con ngươi trong mắt thanh niên gầy gò và Vương Tiểu Ngũ co rút lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh vì kinh ngạc.
“Lý Thiệu Minh, anh bớt dọa dẫm chúng tôi đi”, bốn tên sát thủ nói.
“Hở? Tôi dọa các người cái gì?”, Lý Thiệu Minh cười, lại vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Trước đây anh là thủ lĩnh của chúng tôi, mười sát thủ chúng tôi kiêng sợ thực lực của anh, chỉ là một thế lực lệ thuộc làm tình báo thám thính tình hình cho anh. Anh là thủ lĩnh của chúng tôi một ngày thì mãi là thủ lĩnh của chúng tôi. Nhưng bây giờ anh đã hết thời rồi, Lý Phong ưu tú hơn anh, đã trở thành đại ca của chúng tôi, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng đến quân phiệt trên thế giới. Bây giờ anh ta có địa vị rất cao ở nước ngoài, thậm chí còn vượt xa anh. Anh đừng tưởng anh từng làm đại ca của chúng tôi thì chúng tôi không dám động đến anh”, bốn tên sát thủ nói.
“Lý Phong đã vượt qua tôi rồi à?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đúng vậy, anh ta xuất sắc hơn anh, anh ta rất biết cách dùng người”, bốn tên sát thủ nói.
“Không ngờ Lý Phong lại có tài năng như vậy, hắn đã vượt qua tôi rồi. Xem ra những gì bố vợ tôi nói quả nhiên không hề sai, sau này hắn sẽ rất có triển vọng”, Lý Thiệu Minh dần định thần lại, vươn tay vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Đại thần hết thời, nếu anh đã biết mình hết thời vậy còn không mau quỳ xuống xin bọn tôi tha mạng?”, bốn tên sát thủ hỏi.
“Các người không đủ tư cách”, Lý Thiệu Minh nói.
“La Sát, Dạ Xoa, Bill, Bạch Ngọc, anh ta đã không phải là ông chủ của các người rồi. Bây giờ Lý Phong mới là ông chủ của các người, là Lý Phong bỏ tiền ra mời các người đến làm việc, các người còn lảm nhảm với anh ta làm gì? Mau bắn anh ta đi, bắt tên cầm đầu về gặp ông chủ!”, phụ tá trẻ kia oán giận lúc nãy Lý Thiệu Minh đánh mình nên vội thúc giục bốn tên sát thủ.
“Không vội, không dễ gì có thể chèn ép được Lý Thiệu Minh, dĩ nhiên bọn tôi phải đùa vui với anh ta một lúc”, Bạch Ngọc khẽ cười nói. Sau đó, hắn lấy khăn tay ra lau nước mắt, đau buồn nói với Lý Thiệu Minh: “Đại ca, thật ra trong lòng bọn tôi vẫn luôn yêu anh, nhất là Bạch Ngọc, vẫn nhớ mong hình bóng của anh, xem anh mãi là mục tiêu mà tôi phải theo đuổi, là thần tượng của mình. Nhưng anh đã hết thời rồi, thế mà vẫn hung hãn, ngông cuồng như trước, anh không nên như vậy”.
“Còn anh lại là một nam thần siêu đẹp trai lắm tiền, ra tay quả quyết, có rất nhiều tài năng. Anh sắp chết rồi, Bạch Ngọc cũng không nỡ. Bọn tôi phải giết anh, anh nhất định sẽ phản kháng nhỉ? Thật xin lỗi, đại ca, Bạch Ngọc rất mong chờ được đấu với anh một trận, hi vọng anh có thể tránh được đạn của mấy người lính đánh thuê này, cuối cùng bị Bạch Ngọc dùng kiếm giết chết”.
“Thương cho roi cho vọt. Đừng trách Bạch Ngọc nhẫn tâm, Bạch Ngọc chỉ vì quá yêu anh thôi…”
Bạch Ngọc lấy khăn tay chạm vào mắt mình và nói với các binh sĩ bằng tiếng nước ngoài: “Các người ra tay đi…”
“Hắn thật ghê tởm!”, thấy điệu bộ uốn éo của Bạch Ngọc,Triệu Thế Hy gần như không chịu được giậm chân bình bịch xuống đất. Cô ấy chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ngọn lửa tà ác, chưa bao giờ thấy một người đàn ông ẻo lả như vậy.
“Hắn đã sắp chết đến nơi rồi mà bản thân còn không biết chuyện gì”, Cuồng Phong cười lộ ra hàm răng trắng sáng, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, khẽ vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Sao các người cứ vỗ vai tên nhóc đó mãi thế?”, La Sát nhìn ra Lôi Tiểu Minh có gì đó không đúng lắm, hắn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Lúc này hàng ngàn tên côn đồ của Phủ Đầu Bang đều trốn trong tòa nhà gần đó, nấp sau chỗ che chắn trong tối căng thẳng nhìn cảnh tượng đã diễn ra trên đường.
Mỗi lần Lý Thiệu Minh vỗ vai Lôi Tiểu Minh, trái tim họ đều giật thót. Sợ Lôi Tiểu Minh bỗng cho phát nổ, tính tác động cực mạnh đó sẽ làm vỡ mọi cửa sổ ở đây. Đến lúc đó dù họ có trốn trong tòa nhà lớn cũng sẽ bị nổ chết.
“Tiểu Minh, hắn hỏi chúng ta tại sao cứ vỗ vai cậu mãi”, nghe La Sát nói vậy, Cuồng Phong cười và đáp.
Cậu chủ họ Chu biết trên người Lôi Tiểu Minh có bom, hơn nữa còn là loại bom có thể làm nổ tung cả con phố. Thấy Cuồng Phong cười, hắn cũng khẽ cười.
“Vì trên người tôi có bom!”, Lôi Tiểu Minh bất mãn nhìn La Sát, cậu ta không thích bị Lý Thiệu Minh lợi dụng.
“Bom?”, La Sát, Dạ Xoa, Bill và Bạch Ngọc ngạc nhiên.
“Phải, hơn nữa có rất nhiều bom”, Lôi Tiểu Minh nói.
Trên người cậu ta có đủ các loại bom khác nhau.
“Hừ!”, Lôi Tiểu Minh bất mãn.
Nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra từ miệng Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, cậu chủ họ Chu và Cuồng Phong đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ. Sắc mặt Lôi Tiểu Minh lập tức thay đổi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ.
“Lát nữa nếu cậu lấy bom trên người ra, đám lính đánh thuê này chắc chắn sẽ khiếp sợ chạy tán loạn. Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy giúp tôi hạ gục bốn tên sát thủ, bốn tên này là bốn con cừu béo bở, trên người lúc nào cũng mang theo rất nhiều tiền, đừng để chúng chạy thoát”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vâng”, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, cậu chủ họ Chu và Cuồng Phong gật đầu.
“Anh, vậy tôi làm gì?”, Heo Rừng hỏi.
“Võ công của anh vẫn chưa đủ cao, tìm một nơi để trốn đi, đừng để mình bị thương”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ồ…”
“Lý Thiệu Minh, anh vẫn không quỳ xuống đầu hàng sao?”, bên này, thanh niên mặc đồ rằn ri bỗng hơi mất kiên nhẫn, hắn nhìn Lý Thiệu Minh rồi nói với anh bằng tiếng nước ngoài.
“Anh là ai?”, Lý Thiệu Minh cũng trả lời lại bằng tiếng nước ngoài.
“Tôi? Ha ha, tôi là một trong tám phụ tá dưới trướng của Lý Phong, sĩ quan cấp cao bậc đại tá ở quân đoàn Thiên Chu. Lý Thiệu Minh, thời đại của anh đã qua rồi. Bây giờ anh Lý Phong mới là bá chủ quân phiệt ở cảng biển Ca -bê. Chuyện này đã nằm trong tay anh Lý Phong rồi, anh mau quỳ xuống đầu hàng đi”, người thanh niên đó có vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, mày rậm và mắt to.
“Anh chỉ là một con chó mà cũng dám lên mặt với tôi à?”, nghe người thanh niên nói vậy, Lý Thiệu Minh cười khẩy.
Anh giơ tay lên, một luồng chân khí màu đen lập tức ập về phía hắn. Không ngờ Lý Thiệu Minh nói đánh là đánh, bị nhiều người họ lên mặt như vậy thế mà anh vẫn bình tĩnh, vững vàng.
Gã thanh niên biến sắc, thấy chân khí Lý Thiệu Minh phóng đến, hắn vội lùi lại. Hắn không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh, lúc chân khí màu đen cách hắn càng lúc càng gần, đồng tử trong mắt hắn không khỏi co rút lại.
“Lên!”
Bốn tên sát thủ không dám khinh địch, họ lập tức xuất hiện trước mặt người thanh niên, hợp lực lại đánh tan chân khí của Lý Thiệu Minh.
“Lý Thiệu Minh, anh đã sắp chết đến nơi rồi mà còn dám ngông cuồng? Anh có tin bọn tôi gọi người đến bắn chết anh ngay không? Võ sĩ sợ nhất là đám đông, nhất là đám đông binh sĩ có súng thật. Binh sĩ ở đây đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, dù võ công của anh có cao cường thế nào, anh có thể ngăn được họ à?”, bốn tên sát thủ tức giận.
“Nếu binh sĩ các người dẫn đến mạnh như vậy, sao các người không để họ lên đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười và vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
Thấy Lý Thiệu Minh vỗ vai Lôi Tiểu Minh, con ngươi trong mắt thanh niên gầy gò và Vương Tiểu Ngũ co rút lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh vì kinh ngạc.
“Lý Thiệu Minh, anh bớt dọa dẫm chúng tôi đi”, bốn tên sát thủ nói.
“Hở? Tôi dọa các người cái gì?”, Lý Thiệu Minh cười, lại vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Trước đây anh là thủ lĩnh của chúng tôi, mười sát thủ chúng tôi kiêng sợ thực lực của anh, chỉ là một thế lực lệ thuộc làm tình báo thám thính tình hình cho anh. Anh là thủ lĩnh của chúng tôi một ngày thì mãi là thủ lĩnh của chúng tôi. Nhưng bây giờ anh đã hết thời rồi, Lý Phong ưu tú hơn anh, đã trở thành đại ca của chúng tôi, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng đến quân phiệt trên thế giới. Bây giờ anh ta có địa vị rất cao ở nước ngoài, thậm chí còn vượt xa anh. Anh đừng tưởng anh từng làm đại ca của chúng tôi thì chúng tôi không dám động đến anh”, bốn tên sát thủ nói.
“Lý Phong đã vượt qua tôi rồi à?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Đúng vậy, anh ta xuất sắc hơn anh, anh ta rất biết cách dùng người”, bốn tên sát thủ nói.
“Không ngờ Lý Phong lại có tài năng như vậy, hắn đã vượt qua tôi rồi. Xem ra những gì bố vợ tôi nói quả nhiên không hề sai, sau này hắn sẽ rất có triển vọng”, Lý Thiệu Minh dần định thần lại, vươn tay vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Đại thần hết thời, nếu anh đã biết mình hết thời vậy còn không mau quỳ xuống xin bọn tôi tha mạng?”, bốn tên sát thủ hỏi.
“Các người không đủ tư cách”, Lý Thiệu Minh nói.
“La Sát, Dạ Xoa, Bill, Bạch Ngọc, anh ta đã không phải là ông chủ của các người rồi. Bây giờ Lý Phong mới là ông chủ của các người, là Lý Phong bỏ tiền ra mời các người đến làm việc, các người còn lảm nhảm với anh ta làm gì? Mau bắn anh ta đi, bắt tên cầm đầu về gặp ông chủ!”, phụ tá trẻ kia oán giận lúc nãy Lý Thiệu Minh đánh mình nên vội thúc giục bốn tên sát thủ.
“Không vội, không dễ gì có thể chèn ép được Lý Thiệu Minh, dĩ nhiên bọn tôi phải đùa vui với anh ta một lúc”, Bạch Ngọc khẽ cười nói. Sau đó, hắn lấy khăn tay ra lau nước mắt, đau buồn nói với Lý Thiệu Minh: “Đại ca, thật ra trong lòng bọn tôi vẫn luôn yêu anh, nhất là Bạch Ngọc, vẫn nhớ mong hình bóng của anh, xem anh mãi là mục tiêu mà tôi phải theo đuổi, là thần tượng của mình. Nhưng anh đã hết thời rồi, thế mà vẫn hung hãn, ngông cuồng như trước, anh không nên như vậy”.
“Còn anh lại là một nam thần siêu đẹp trai lắm tiền, ra tay quả quyết, có rất nhiều tài năng. Anh sắp chết rồi, Bạch Ngọc cũng không nỡ. Bọn tôi phải giết anh, anh nhất định sẽ phản kháng nhỉ? Thật xin lỗi, đại ca, Bạch Ngọc rất mong chờ được đấu với anh một trận, hi vọng anh có thể tránh được đạn của mấy người lính đánh thuê này, cuối cùng bị Bạch Ngọc dùng kiếm giết chết”.
“Thương cho roi cho vọt. Đừng trách Bạch Ngọc nhẫn tâm, Bạch Ngọc chỉ vì quá yêu anh thôi…”
Bạch Ngọc lấy khăn tay chạm vào mắt mình và nói với các binh sĩ bằng tiếng nước ngoài: “Các người ra tay đi…”
“Hắn thật ghê tởm!”, thấy điệu bộ uốn éo của Bạch Ngọc,Triệu Thế Hy gần như không chịu được giậm chân bình bịch xuống đất. Cô ấy chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ngọn lửa tà ác, chưa bao giờ thấy một người đàn ông ẻo lả như vậy.
“Hắn đã sắp chết đến nơi rồi mà bản thân còn không biết chuyện gì”, Cuồng Phong cười lộ ra hàm răng trắng sáng, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, khẽ vỗ vai Lôi Tiểu Minh.
“Sao các người cứ vỗ vai tên nhóc đó mãi thế?”, La Sát nhìn ra Lôi Tiểu Minh có gì đó không đúng lắm, hắn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Lúc này hàng ngàn tên côn đồ của Phủ Đầu Bang đều trốn trong tòa nhà gần đó, nấp sau chỗ che chắn trong tối căng thẳng nhìn cảnh tượng đã diễn ra trên đường.
Mỗi lần Lý Thiệu Minh vỗ vai Lôi Tiểu Minh, trái tim họ đều giật thót. Sợ Lôi Tiểu Minh bỗng cho phát nổ, tính tác động cực mạnh đó sẽ làm vỡ mọi cửa sổ ở đây. Đến lúc đó dù họ có trốn trong tòa nhà lớn cũng sẽ bị nổ chết.
“Tiểu Minh, hắn hỏi chúng ta tại sao cứ vỗ vai cậu mãi”, nghe La Sát nói vậy, Cuồng Phong cười và đáp.
Cậu chủ họ Chu biết trên người Lôi Tiểu Minh có bom, hơn nữa còn là loại bom có thể làm nổ tung cả con phố. Thấy Cuồng Phong cười, hắn cũng khẽ cười.
“Vì trên người tôi có bom!”, Lôi Tiểu Minh bất mãn nhìn La Sát, cậu ta không thích bị Lý Thiệu Minh lợi dụng.
“Bom?”, La Sát, Dạ Xoa, Bill và Bạch Ngọc ngạc nhiên.
“Phải, hơn nữa có rất nhiều bom”, Lôi Tiểu Minh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.