Chương 3:
An Nhiên
30/09/2024
Giọng nói có lực xuyên qua di động vang dội trong xe.
Trợ lý và tài xế ở một bên âm thầm cười trộm.
Trong ba đứa nhóc nhà ông chủ Diệp, Diệp Vũ Triết thật sự quá dễ thương.
Không, hay có thể nói cả ba đều rất dễ thương.
Lúc này trên mặt Diệp Hoài Cẩn cũng nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói với Diệp Vũ Triết ở đầu kia điện thoại: “Bố sắp về đến nhà rồi.”
Anh gọi vợ là vợ yêu, đến khi bọn trẻ lớn hơn và hiểu chuyện hơn một chút, anh cả nói mình là yêu yêu, anh hai muốn nhiều hơn anh cả một chữ yêu, cuối cùng biến thành yêu yêu yêu.
Anh có nên cảm thấy may mắn vì cậu út nhà mình không tự xưng là yêu yêu yêu yêu không?
“Bố nhanh lên, bằng không bụng con sắp đói đến xẹp lép rồi.” Anh hai tiếp tục nói.
“Bố biết rồi! Còn nữa, đưa điện thoại cho mẹ.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục nói, giờ phút này trong ánh mắt anh xẹt qua chút dịu dàng.
“Không cho, bố mau chóng trở về ăn cơm đi! Trở về là có thể ôm mẹ hôn mẹ… tút tút tút… ”
Sau khi Diệp Vũ Triết nói xong câu đó, Diệp Hoài Cẩn nghe thấy tiếng cúp điện thoại.
Thằng nhóc xấu xa!
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Diệp Vũ Triết trả lại di động cho Mục Nhan: “Mẹ ơi, bố sắp về rồi.”
Nói xong, tầm mắt của Diệp Vũ Triết lại hướng về phía bàn.
Hic hic hic ~ Tại sao trẻ con không thể ăn bất cứ thứ gì chúng muốn!
Mục Nhan cảm thấy mình thật sự sắp bị đứa con thứ hai này đánh bại rồi, lại nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của cậu bé, cô cảm thấy mình mà không cho cậu ăn thì chính là ngược đãi.
Cô chỉ có thể giả bộ làm ngơ, sau đó bắt đầu bày bát đũa.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng xe.
Diệp Vũ Triết đang giúp đỡ Mục Nhan cùng hai tên nhóc Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang chơi đùa ngoài đại sảnh nghe thấy tiếng, lập tức hưng phấn buông đồ vật trong tay xuống, chạy ra mở cửa.
“Bố đã về!”
Khi cửa mở ra, ba đứa nhóc vừa liếc mắt đã nhìn thấy bố đeo kính râm, cả ba lập tức vây quanh.
Khi Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ba tiểu bảo bối nhà mình, anh lập tức dừng lại, ôm ba đứa nhóc vào lòng, sau đó trìu mến hôn lên mặt từng đứa một.
Ba đứa nhóc cũng lập tức đáp lại bằng một cái hôn vang dội.
Lúc này, Diệp Vũ Triết đã gấp đến không chờ nổi mà dắt tay Diệp Hoài Cẩn: “Bố, chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói xong, cậu kéo Diệp Hoài Cẩn đi về hướng phòng bếp.
Diệp Hoài Cẩn thấy thế, bất đắc dĩ theo cậu đi về phía Mục Nhan.
Hai tên nhóc Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ở phía sau thoáng nhìn nhau, trong mắt cùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Có một người em trai/ anh trai tham ăn, đôi khi cũng thật sầu não!
Vừa đến gần, Diệp Hoài Cẩn thuận thế đặt một nụ hôn lên mặt Mục Nhan, ánh mắt anh không che giấu vẻ dịu dàng.
Đợi nụ hôn kết thúc, Diệp Vũ Triết vội chen vào giữa hai người, sau đó vô cùng sốt ruột mà nói: “Bố mẹ đừng hôn nữa! Ăn cơm trước nha!”
Diệp Hoài Cẩn: “...”
—— Con trai phá hỏng bầu không khí!
Mục Nhan ho nhẹ một tiếng, đẩy Diệp Hoài Cẩn: “Đi xới cơm.”
Nói xong, cô lại nhìn ba đứa nhóc nhà mình: “Rửa tay sạch sẽ chưa?”
Ba cái đầu nhỏ lập tức gật gật, Diệp Vũ Triết gật đầu mạnh nhất.
“Vậy vào bàn thôi.”
Mục Nhan vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết đã tự mình leo lên chỗ ngồi của mình, nhìn các anh em đi tới, cậu lập tức thúc giục: “Anh cả, em út, hai người cũng nhanh lên.”
Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, sau đó cũng leo lên chiếc ghế tựa của riêng mình.
Diệp Vũ Thánh nhìn thoáng qua Diệp Vũ Triết, rồi vươn cánh tay nhỏ của mình về phía Mục Nhan ở bên cạnh, cậu nói: “Mẹ, mẹ bế con lên.”
Thấy vậy, Mục Nhan nhấc cơ thể nhỏ bé của Diệp Vũ Thánh đặt lên ghế.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đã xới xong cơm đặt trước mặt mỗi người.
Đợi sau khi Mục Nhan nói có thể bắt đầu, chiếc đũa trong tay Diệp Vũ Triết nhanh chóng rơi xuống miếng sườn say rượu mà cậu nhớ mong từ lâu, đưa miếng xương sườn vào miệng, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng, khi nhè ra đã chỉ còn lại mẩu xương, ăn hết miếng sườn, và một miếng cơm, sau đó lại vươn đũa gắp miếng sườn thứ hai.
Nhìn thấy Diệp Vũ Triết tấn công mãnh liệt, dường như Diệp Vũ Thánh ngồi bên cạnh cũng tìm được thú vui tranh cướp, đôi đũa nhắm thẳng vào đĩa sườn mà gắp.
Diệp Vũ Triết đang tập trung ăn uống nên căn bản là không để ý tới động tác nhỏ của Diệp Vũ Thánh.
Diệp Vũ Thánh cảm thấy chơi không vui, đành nghiêm chỉnh ăn hết cơm của mình.
Về phần em út Diệp Vũ Hành, lúc này đang nhai kỹ nuốt chậm, ăn một miếng cơm, gắp một món ăn, mỗi hành động cử chỉ đều vô cùng từ tốn.
Từ biểu hiện của ba đứa nhỏ, hoàn toàn có thể thấy được tính tình của mỗi người.
Diệp Hoài Cẩn ngồi bên cạnh nhìn Mục Nhan cẩn thận gỡ cá, sau đó cô lần lượt gắp vào trong bát của ba đứa nhỏ, đợi Mục Nhan dừng lại, anh trực tiếp duỗi tay nhẹ nhàng xoay mặt cô: “Mỗi ngày em và các con đều gặp nhau, anh mới trở về, em có thể đặt sự chú ý lên người anh nhiều hơn được không?”
Mục Nhan nghe lời nói chứa đầy vẻ ghen tuông của Diệp Hoài Cẩn, mi mắt cô cong cong: “Được.”
Dứt lời, cô bắt đầu gắp thức ăn cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn thấy thế thì lập tức cảm thấy mỹ mãn.
Ừm, ở trước mặt mấy đứa con trai bảo bối, người làm bố như anh vẫn chưa bị thất sủng.
Ăn uống xong, cho anh cả uống thuốc, một nhà năm người đi dạo trong sân thuộc khuôn viên nhà ở. Sau khi trở về, Diệp Hoài Cẩn ôm Mục Nhan ngồi trên sô pha xem TV, ba đứa nhỏ còn lại vây quanh thảm cùng nhau chơi trò chơi, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng trò chuyện.
“Anh, lấy giúp em chiếc màu xanh lá cây.”
“Tự mình lấy.”
“Anh ở gần hơn!”
“Bố mẹ nói rồi, chuyện của mình thì mình phải tự làm.”
“Anh hai, đây này.”
“Vẫn là em trai tốt nhất.”
“...”
Thu hồi tầm mắt từ trên người ba đứa nhóc, Diệp Hoài Cẩn cúi đầu nhìn Mục Nhan trong ngực: “Hôm nay em có thấy tin tức anh muốn đưa bọn nhỏ tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” không?”
“Em thấy rồi! Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhưng hiện tại tuổi các con cũng khá phù hợp, không cần quá lo lắng.” Mục Nhan nói, khóe môi hơi cong lên.
Sở dĩ lúc trước không công bố ra ngoài, trên thực tế là để bảo vệ ba đứa nhỏ.
Khi bọn trẻ còn nhỏ, họ sợ một vài đơn vị truyền thông truy đuổi sẽ dọa sợ bọn trẻ, hiện tại bọn trẻ cũng lớn rồi, không cần cẩn thận bảo vệ như vậy nữa!
Kỳ thực, lựa chọn chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” để ra mắt trước truyền thông cũng rất tốt.
“Vậy còn em? Có lo lắng không?” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng hỏi, anh vẫn luôn biết vợ mình không sợ đối mặt với truyền thông, chỉ là hiện tại sự tình phát sinh có chút đột ngột, anh sợ Mục Nhan có thể không thích ứng được?
Chưa nói đến việc, anh còn cố ý chọn cho cô một chương trình khác.
“Em không lo lắng! Sau khi gả cho anh, mỗi ngày em đều chuẩn bị cho việc lộ diện.” Mục Nhan nói bằng giọng điệu thoải mái, từ ngày biết anh là người của công chúng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn mười tám kiểu suy đoán về vợ của Diệp Hoài Cẩn trên mạng, cô cũng muốn mau chóng ra mặt tuyên bố chủ quyền!
Khi mới bắt đầu lộ diện, cô cảm thấy nhất định mình sẽ có một chút áp lực, nhưng, chồng và con trai tốt như vậy, cô sẽ không sợ, có lẽ cô còn phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng!
Nhìn thần thái lưu chuyển trong mắt Mục Nhan khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn càng thêm dịu dàng.
Sau đó, anh tiếp tục nói: “Nếu em không lo lắng, đúng lúc anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” Mango TV sẽ có một chương trình ẩm thực tên “Vòng quanh thế giới”, bọn họ đang thiếu một khách mời chính, anh đã đăng ký cho em một suất thử vai, nếu em có hứng thú, chúng ta có thể xác nhận thời gian phỏng vấn, nếu được, có chương trình này làm nền, đến lúc đó sẽ có lợi cho em và bọn trẻ khi lộ diện.” Diệp Hoài Cẩn chậm rãi giải thích.
Mặc dù trực tiếp lộ diện trước mặt truyền thông, với nền tảng từ năm năm trước, chắc hẳn công chúng và người hâm mộ sẽ không có phản ứng quá lớn, vài năm trở lại đây, sự khoan dung đối với việc minh tinh kết hôn và sinh con đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng đây là vợ và các con yêu quý của anh, anh càng hy vọng việc lộ diện này có thể chu đáo hơn một chút.
Người đại diện đã nói qua với anh về chương trình này, dù là người cũ hay người mới, chỉ cần lên kế hoạch thích đáng, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Sau khi anh nghe xong, lập tức nghĩ đến Mục Nhan.
Mục Nhan có niềm yêu thích đặc biệt với ẩm thực, cô vẫn luôn hy vọng mình có thể thưởng thức nền ẩm thực ở khắp nơi trên thế giới.
Đối với cô mà nói, chương trình này cũng là một cơ hội cực kỳ tốt, dù sao, có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng tại địa phương mà không dễ dàng gặp mặt, nhưng chương trình lại có thể mời được bọn họ.
Vừa có thể thực hiện được ước mơ của Mục Nhan, lại vừa có thể đạt được hiệu quả nổi tiếng, cớ sao lại không làm.
““Vòng quanh thế giới”? Có phải là chương trình mới ra mắt của Mango TV, nói rằng sẽ mời các đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới về làm khách mời không?” Mục Nhan vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức kích động, điều khiến cô để ý không phải là chương trình, mà là những đầu bếp nổi tiếng đó!
“Ừm.” Nhìn dáng vẻ vui sướng của Mục Nhan, ý cười trong mắt Diệp Hoài Cẩn chợt lóe qua, anh biết cô sẽ rất vui.
“Anh cảm thấy em thật sự có thể làm được sao?” Mục Nhan lập tức hỏi, vừa nhìn đã biết chương trình này được quay với vốn đầu tư khủng, một đầu bếp nhỏ không có mấy tên tuổi như cô cũng có thể tham gia?
Sau khi hưng phấn kích động, Mục Nhan từ từ bình tĩnh lại, có lẽ cô đã hiểu đây chính là cơ hội mà Diệp Hoài Cẩn đặc biệt giành cho mình.
Hai tay Mục Nhan ôm lấy gương mặt tuấn tú của Diệp Hoài Cẩn, cô hôn lên môi anh một cái vang dội: “Ông xã, cảm ơn anh, em sẽ thử vai thật tốt.”
Diệp Hoài Cẩn nghĩ cho cô nhiều như vậy, cô sẽ càng quý trọng cơ hội lần này.
Về phần đi cửa sau gì đó.
Ừm, cô là đi cửa sau bằng “thực lực”!
Mà sau khi hôn xong, dường như Mục Nhan cũng nhận thấy những cái nhìn chăm chú đến từ ánh mắt khác, khi nhìn lại thì thấy ba cặp mắt đang đồng loạt hướng về phía mình.
Mặt Mục Nhan lập tức đỏ lên, cô nhìn ba đứa nhỏ rồi ho nhẹ một tiếng: “Nhìn cái gì! Ăn đi.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe vậy, lập tức cúi đầu cười trộm.
Đừng tưởng bọn chúng không biết là bố mẹ đang khoe ân ái nha!
Trợ lý và tài xế ở một bên âm thầm cười trộm.
Trong ba đứa nhóc nhà ông chủ Diệp, Diệp Vũ Triết thật sự quá dễ thương.
Không, hay có thể nói cả ba đều rất dễ thương.
Lúc này trên mặt Diệp Hoài Cẩn cũng nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói với Diệp Vũ Triết ở đầu kia điện thoại: “Bố sắp về đến nhà rồi.”
Anh gọi vợ là vợ yêu, đến khi bọn trẻ lớn hơn và hiểu chuyện hơn một chút, anh cả nói mình là yêu yêu, anh hai muốn nhiều hơn anh cả một chữ yêu, cuối cùng biến thành yêu yêu yêu.
Anh có nên cảm thấy may mắn vì cậu út nhà mình không tự xưng là yêu yêu yêu yêu không?
“Bố nhanh lên, bằng không bụng con sắp đói đến xẹp lép rồi.” Anh hai tiếp tục nói.
“Bố biết rồi! Còn nữa, đưa điện thoại cho mẹ.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục nói, giờ phút này trong ánh mắt anh xẹt qua chút dịu dàng.
“Không cho, bố mau chóng trở về ăn cơm đi! Trở về là có thể ôm mẹ hôn mẹ… tút tút tút… ”
Sau khi Diệp Vũ Triết nói xong câu đó, Diệp Hoài Cẩn nghe thấy tiếng cúp điện thoại.
Thằng nhóc xấu xa!
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Diệp Vũ Triết trả lại di động cho Mục Nhan: “Mẹ ơi, bố sắp về rồi.”
Nói xong, tầm mắt của Diệp Vũ Triết lại hướng về phía bàn.
Hic hic hic ~ Tại sao trẻ con không thể ăn bất cứ thứ gì chúng muốn!
Mục Nhan cảm thấy mình thật sự sắp bị đứa con thứ hai này đánh bại rồi, lại nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của cậu bé, cô cảm thấy mình mà không cho cậu ăn thì chính là ngược đãi.
Cô chỉ có thể giả bộ làm ngơ, sau đó bắt đầu bày bát đũa.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng xe.
Diệp Vũ Triết đang giúp đỡ Mục Nhan cùng hai tên nhóc Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang chơi đùa ngoài đại sảnh nghe thấy tiếng, lập tức hưng phấn buông đồ vật trong tay xuống, chạy ra mở cửa.
“Bố đã về!”
Khi cửa mở ra, ba đứa nhóc vừa liếc mắt đã nhìn thấy bố đeo kính râm, cả ba lập tức vây quanh.
Khi Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ba tiểu bảo bối nhà mình, anh lập tức dừng lại, ôm ba đứa nhóc vào lòng, sau đó trìu mến hôn lên mặt từng đứa một.
Ba đứa nhóc cũng lập tức đáp lại bằng một cái hôn vang dội.
Lúc này, Diệp Vũ Triết đã gấp đến không chờ nổi mà dắt tay Diệp Hoài Cẩn: “Bố, chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói xong, cậu kéo Diệp Hoài Cẩn đi về hướng phòng bếp.
Diệp Hoài Cẩn thấy thế, bất đắc dĩ theo cậu đi về phía Mục Nhan.
Hai tên nhóc Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ở phía sau thoáng nhìn nhau, trong mắt cùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Có một người em trai/ anh trai tham ăn, đôi khi cũng thật sầu não!
Vừa đến gần, Diệp Hoài Cẩn thuận thế đặt một nụ hôn lên mặt Mục Nhan, ánh mắt anh không che giấu vẻ dịu dàng.
Đợi nụ hôn kết thúc, Diệp Vũ Triết vội chen vào giữa hai người, sau đó vô cùng sốt ruột mà nói: “Bố mẹ đừng hôn nữa! Ăn cơm trước nha!”
Diệp Hoài Cẩn: “...”
—— Con trai phá hỏng bầu không khí!
Mục Nhan ho nhẹ một tiếng, đẩy Diệp Hoài Cẩn: “Đi xới cơm.”
Nói xong, cô lại nhìn ba đứa nhóc nhà mình: “Rửa tay sạch sẽ chưa?”
Ba cái đầu nhỏ lập tức gật gật, Diệp Vũ Triết gật đầu mạnh nhất.
“Vậy vào bàn thôi.”
Mục Nhan vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết đã tự mình leo lên chỗ ngồi của mình, nhìn các anh em đi tới, cậu lập tức thúc giục: “Anh cả, em út, hai người cũng nhanh lên.”
Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, sau đó cũng leo lên chiếc ghế tựa của riêng mình.
Diệp Vũ Thánh nhìn thoáng qua Diệp Vũ Triết, rồi vươn cánh tay nhỏ của mình về phía Mục Nhan ở bên cạnh, cậu nói: “Mẹ, mẹ bế con lên.”
Thấy vậy, Mục Nhan nhấc cơ thể nhỏ bé của Diệp Vũ Thánh đặt lên ghế.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đã xới xong cơm đặt trước mặt mỗi người.
Đợi sau khi Mục Nhan nói có thể bắt đầu, chiếc đũa trong tay Diệp Vũ Triết nhanh chóng rơi xuống miếng sườn say rượu mà cậu nhớ mong từ lâu, đưa miếng xương sườn vào miệng, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng, khi nhè ra đã chỉ còn lại mẩu xương, ăn hết miếng sườn, và một miếng cơm, sau đó lại vươn đũa gắp miếng sườn thứ hai.
Nhìn thấy Diệp Vũ Triết tấn công mãnh liệt, dường như Diệp Vũ Thánh ngồi bên cạnh cũng tìm được thú vui tranh cướp, đôi đũa nhắm thẳng vào đĩa sườn mà gắp.
Diệp Vũ Triết đang tập trung ăn uống nên căn bản là không để ý tới động tác nhỏ của Diệp Vũ Thánh.
Diệp Vũ Thánh cảm thấy chơi không vui, đành nghiêm chỉnh ăn hết cơm của mình.
Về phần em út Diệp Vũ Hành, lúc này đang nhai kỹ nuốt chậm, ăn một miếng cơm, gắp một món ăn, mỗi hành động cử chỉ đều vô cùng từ tốn.
Từ biểu hiện của ba đứa nhỏ, hoàn toàn có thể thấy được tính tình của mỗi người.
Diệp Hoài Cẩn ngồi bên cạnh nhìn Mục Nhan cẩn thận gỡ cá, sau đó cô lần lượt gắp vào trong bát của ba đứa nhỏ, đợi Mục Nhan dừng lại, anh trực tiếp duỗi tay nhẹ nhàng xoay mặt cô: “Mỗi ngày em và các con đều gặp nhau, anh mới trở về, em có thể đặt sự chú ý lên người anh nhiều hơn được không?”
Mục Nhan nghe lời nói chứa đầy vẻ ghen tuông của Diệp Hoài Cẩn, mi mắt cô cong cong: “Được.”
Dứt lời, cô bắt đầu gắp thức ăn cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn thấy thế thì lập tức cảm thấy mỹ mãn.
Ừm, ở trước mặt mấy đứa con trai bảo bối, người làm bố như anh vẫn chưa bị thất sủng.
Ăn uống xong, cho anh cả uống thuốc, một nhà năm người đi dạo trong sân thuộc khuôn viên nhà ở. Sau khi trở về, Diệp Hoài Cẩn ôm Mục Nhan ngồi trên sô pha xem TV, ba đứa nhỏ còn lại vây quanh thảm cùng nhau chơi trò chơi, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng trò chuyện.
“Anh, lấy giúp em chiếc màu xanh lá cây.”
“Tự mình lấy.”
“Anh ở gần hơn!”
“Bố mẹ nói rồi, chuyện của mình thì mình phải tự làm.”
“Anh hai, đây này.”
“Vẫn là em trai tốt nhất.”
“...”
Thu hồi tầm mắt từ trên người ba đứa nhóc, Diệp Hoài Cẩn cúi đầu nhìn Mục Nhan trong ngực: “Hôm nay em có thấy tin tức anh muốn đưa bọn nhỏ tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” không?”
“Em thấy rồi! Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhưng hiện tại tuổi các con cũng khá phù hợp, không cần quá lo lắng.” Mục Nhan nói, khóe môi hơi cong lên.
Sở dĩ lúc trước không công bố ra ngoài, trên thực tế là để bảo vệ ba đứa nhỏ.
Khi bọn trẻ còn nhỏ, họ sợ một vài đơn vị truyền thông truy đuổi sẽ dọa sợ bọn trẻ, hiện tại bọn trẻ cũng lớn rồi, không cần cẩn thận bảo vệ như vậy nữa!
Kỳ thực, lựa chọn chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” để ra mắt trước truyền thông cũng rất tốt.
“Vậy còn em? Có lo lắng không?” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng hỏi, anh vẫn luôn biết vợ mình không sợ đối mặt với truyền thông, chỉ là hiện tại sự tình phát sinh có chút đột ngột, anh sợ Mục Nhan có thể không thích ứng được?
Chưa nói đến việc, anh còn cố ý chọn cho cô một chương trình khác.
“Em không lo lắng! Sau khi gả cho anh, mỗi ngày em đều chuẩn bị cho việc lộ diện.” Mục Nhan nói bằng giọng điệu thoải mái, từ ngày biết anh là người của công chúng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn mười tám kiểu suy đoán về vợ của Diệp Hoài Cẩn trên mạng, cô cũng muốn mau chóng ra mặt tuyên bố chủ quyền!
Khi mới bắt đầu lộ diện, cô cảm thấy nhất định mình sẽ có một chút áp lực, nhưng, chồng và con trai tốt như vậy, cô sẽ không sợ, có lẽ cô còn phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng!
Nhìn thần thái lưu chuyển trong mắt Mục Nhan khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn càng thêm dịu dàng.
Sau đó, anh tiếp tục nói: “Nếu em không lo lắng, đúng lúc anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” Mango TV sẽ có một chương trình ẩm thực tên “Vòng quanh thế giới”, bọn họ đang thiếu một khách mời chính, anh đã đăng ký cho em một suất thử vai, nếu em có hứng thú, chúng ta có thể xác nhận thời gian phỏng vấn, nếu được, có chương trình này làm nền, đến lúc đó sẽ có lợi cho em và bọn trẻ khi lộ diện.” Diệp Hoài Cẩn chậm rãi giải thích.
Mặc dù trực tiếp lộ diện trước mặt truyền thông, với nền tảng từ năm năm trước, chắc hẳn công chúng và người hâm mộ sẽ không có phản ứng quá lớn, vài năm trở lại đây, sự khoan dung đối với việc minh tinh kết hôn và sinh con đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng đây là vợ và các con yêu quý của anh, anh càng hy vọng việc lộ diện này có thể chu đáo hơn một chút.
Người đại diện đã nói qua với anh về chương trình này, dù là người cũ hay người mới, chỉ cần lên kế hoạch thích đáng, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Sau khi anh nghe xong, lập tức nghĩ đến Mục Nhan.
Mục Nhan có niềm yêu thích đặc biệt với ẩm thực, cô vẫn luôn hy vọng mình có thể thưởng thức nền ẩm thực ở khắp nơi trên thế giới.
Đối với cô mà nói, chương trình này cũng là một cơ hội cực kỳ tốt, dù sao, có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng tại địa phương mà không dễ dàng gặp mặt, nhưng chương trình lại có thể mời được bọn họ.
Vừa có thể thực hiện được ước mơ của Mục Nhan, lại vừa có thể đạt được hiệu quả nổi tiếng, cớ sao lại không làm.
““Vòng quanh thế giới”? Có phải là chương trình mới ra mắt của Mango TV, nói rằng sẽ mời các đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới về làm khách mời không?” Mục Nhan vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức kích động, điều khiến cô để ý không phải là chương trình, mà là những đầu bếp nổi tiếng đó!
“Ừm.” Nhìn dáng vẻ vui sướng của Mục Nhan, ý cười trong mắt Diệp Hoài Cẩn chợt lóe qua, anh biết cô sẽ rất vui.
“Anh cảm thấy em thật sự có thể làm được sao?” Mục Nhan lập tức hỏi, vừa nhìn đã biết chương trình này được quay với vốn đầu tư khủng, một đầu bếp nhỏ không có mấy tên tuổi như cô cũng có thể tham gia?
Sau khi hưng phấn kích động, Mục Nhan từ từ bình tĩnh lại, có lẽ cô đã hiểu đây chính là cơ hội mà Diệp Hoài Cẩn đặc biệt giành cho mình.
Hai tay Mục Nhan ôm lấy gương mặt tuấn tú của Diệp Hoài Cẩn, cô hôn lên môi anh một cái vang dội: “Ông xã, cảm ơn anh, em sẽ thử vai thật tốt.”
Diệp Hoài Cẩn nghĩ cho cô nhiều như vậy, cô sẽ càng quý trọng cơ hội lần này.
Về phần đi cửa sau gì đó.
Ừm, cô là đi cửa sau bằng “thực lực”!
Mà sau khi hôn xong, dường như Mục Nhan cũng nhận thấy những cái nhìn chăm chú đến từ ánh mắt khác, khi nhìn lại thì thấy ba cặp mắt đang đồng loạt hướng về phía mình.
Mặt Mục Nhan lập tức đỏ lên, cô nhìn ba đứa nhỏ rồi ho nhẹ một tiếng: “Nhìn cái gì! Ăn đi.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe vậy, lập tức cúi đầu cười trộm.
Đừng tưởng bọn chúng không biết là bố mẹ đang khoe ân ái nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.