Chương 105
Bé Lỳ
28/08/2020
- " Có lẽ tôi chiều em quá rồi nhỉ?". Anh trầm mặt nhìn cô giọng nói trầm khàn khiến người nghe phải nỗi da gà. Đang là mua thu nhưng cô lại có thể cảm nhận được cái lạnh giá rét của mùa đông ngay bây giờ.
- " Sao thế?". Cô nhìn anh cất giọng dịu dàng nói, trong đầu cô vốn nghĩ chỉ cần dịu dàng với anh thì cái lạnh của mùa đông này sẽ biến mất nhanh thôi nhưng thật không ngờ anh lại nhìn cô với ánh mắt tràn đầy nộ khí.
Anh chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, ánh mắt đưa lời cảnh cáo đến cô. Nhìn thấy ánh mắt này của anh cô chỉ biết ngồi cúi mặt như một đứa trẻ đang làm sai sợ bị trách phạt vậy. Cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh lúc này nó thật đáng sợ.
Lúc này ngoài cửa Hạ Khải Phong một tay bế Khải Ngạn một tay cầm túi đồ ăn đi vào. Hạ Khải Phong đi vào đặt đồ ăn lên bàn rồi đi lại sofa ngồi nhìn anh và cô.
- " Nè nè, ăn trước đi rồi nhìn nhau tiếp, ngày nào chả gặp mà cậu cứ nhìn mãi thế?". Hạ Khải Phong thấy anh cứ nhìn cô mãi liền có lòng tốt nhắc nhở.
- " Cậu đang rảnh? Cần tôi chuẩn bị vài việc cho cậu không?". Anh liếc mắt nhìn Hạ Khải Phong cất giọng lãnh đạm nói, ánh mắt chưa hề vơi đi sự nộ khí trong ánh mắt.
- " Tôi không rảnh đâu". Hạ Khải Phong nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh thì biết bản thân vừa làm việc ngu ngốc rồi. Không khí trong căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng.
- " Quân". Lúc này cô giương đôi mắt to tròn hình hạnh nhân nhìn anh đồng thời cất giọng gọi tên anh rồi ôm cánh tay của anh; ánh mắt cô có chút hoang mang, lo sợ.
Nghe giọng cô anh quay sang nhìn vào khuôn mặt của cô, nhìn thấy sự lo sợ trong đôi mắt cô trong lòng hiện lên nỗi xót xa. Hạ Khải Phong thấy vậy liền bế Khải Ngạn đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
Anh thở dài rồi kéo cô ôm chặt vào lòng, anh yêu thương cuối xuống đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình. Cô đưa tay ôm thắt lưng của anh.
Anh để mặc cô ôm mình bản thân cũng ôm cô thật chặt vào lòng như một món bảo vật quý giá nhất. Phải đối với anh cô chính là bảo vật vô giá, không có một thứ gì trên đời này có thể sánh bằng cô.
- " Quân anh đừng giận nữa được không?". Cô cất giọng nói dịu dàng kèm theo đó là một chút nũng nịu.
- " Em và hắn ta là quan hệ gì?". Anh nhìn cô nói, nghĩ đến thái độ dịu dàng của cô khi nói chunói với Lãnh Thiên khi nãy anh chỉ muốn cho người mang hắn đi xử lí mà thôi.
- " Anh ấy là ân nhân của em, 2 năm trước anh ấy đã cứu em và bảo bối nên em mới có thể bình an sinh Khải Ngạn ra đời. Anh ta có tình cảm với em nhưng em từ chối rồi". Nghe câu hỏi của anh cô mới biết sự tức giận của anh phát sinh từ đâu. Cô úp khuôn mặt xinh đẹp của mình vào khuôn ngực vạm vỡ của anh rồi cất giọng nói.
- " Hắn ta thích em?". Anh chợt dùng sức ôm chặt cô hơn đồng thời nhắc lại lời cô vừa nói. Con ngươi màu nâu đỏ lại hiện lên tia sát khí sự căm phẫn của anh dường như không thể khống chế được nữa. Chỉ nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhìn ngó thì anh đã không thể dằn đi sự tức giận trong lòng mình.
- " Anh đừng giận nữa mà, anh làm em đau quá". Cô cất giọng nhìn anh nói, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu vì bị anh dùng sức siết chặt bả vai của mình.
Lúc này anh mới nhìn lại cô, trên trán cô lúc này đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt trắng. Thấy cô như vậy anh mới buông hai tay đang ôm chặt cô ra.
*Roẹt
Một tiếng roẹt vang lên, chiếc áo bệnh nhân của cô bị anh xé toang làm 2 mảnh. Đôi mắt anh chỉ dừng lại ở phần vai cô máu đã bắt đầu chảy ra làm ướt cả miếng băng gạt. Một nỗi xót xa hiện lên, sự áy náy ăn mòn trái tim băng giá của anh.
Anh đứng dậy đi tìm dụng cụ y tế và đi lại thay băng cho cô sau đó lấy bộ đồ bệnh nhân nằm trên kệ tủ mà lúc sáng y tá mang vào, anh cẩn thận thay đồ cho cô rồi cẩn thận xem xét vết thương của cô. Dù vết thương của cô không nguy hiểm nhưng đối với anh nó như một sợi dây thừng vậy, mỗi khi cô chịu đau một tí thì đối với anh đó lại là vết thương nghiêm trong nhất. Cô là tất cả của cuộc đời anh, cô là sự sống, là niềm tin là bầu trời cũng là đại dương của anh.
Một cái nhíu mày của cô cũng đủ khiến anh thấy lo lắng sợ hãi, một giọt nước mắt của cô đủ để làm đại dương trong anh dậy sóng. Tình cảm của anh dành cho cô vô cùng sâu đậm có lẽ cả bản thân cô cũng không thể biết được anh yêu cô đến chừng nào.
- " Tiểu Ngạn, em không sao. Anh đừng lo lắng, hơn nữa em với Lãnh Thiên chỉ là bạn bè không có quan hệ thân thiết nào cả. Anh biết không thấy anh không vui em cũng rất khó chịu". Cô nắm chặt bàn tay của anh dùng những lời nói mà bản thân suy nghĩ nói ra hết với anh sau đó cô ngang nhiên tựa đầu vào vai anh.
- " Ừm". Anh không nói gì chỉ ừm một tiếng rồi thôi. Nghe cô nói như vậy anh rất vui, anh biết đối với cô anh cũng rất quan trọng.
- " Anh nhìn xem, từ lúc nào mà Bao đại nhân lại có anh em song sinh thế?". Cô chọc chọc ngón tay trỏ vào khuôn mặt anh, cười tinh nghịch nói.
- " Sao thế?". Cô nhìn anh cất giọng dịu dàng nói, trong đầu cô vốn nghĩ chỉ cần dịu dàng với anh thì cái lạnh của mùa đông này sẽ biến mất nhanh thôi nhưng thật không ngờ anh lại nhìn cô với ánh mắt tràn đầy nộ khí.
Anh chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, ánh mắt đưa lời cảnh cáo đến cô. Nhìn thấy ánh mắt này của anh cô chỉ biết ngồi cúi mặt như một đứa trẻ đang làm sai sợ bị trách phạt vậy. Cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh lúc này nó thật đáng sợ.
Lúc này ngoài cửa Hạ Khải Phong một tay bế Khải Ngạn một tay cầm túi đồ ăn đi vào. Hạ Khải Phong đi vào đặt đồ ăn lên bàn rồi đi lại sofa ngồi nhìn anh và cô.
- " Nè nè, ăn trước đi rồi nhìn nhau tiếp, ngày nào chả gặp mà cậu cứ nhìn mãi thế?". Hạ Khải Phong thấy anh cứ nhìn cô mãi liền có lòng tốt nhắc nhở.
- " Cậu đang rảnh? Cần tôi chuẩn bị vài việc cho cậu không?". Anh liếc mắt nhìn Hạ Khải Phong cất giọng lãnh đạm nói, ánh mắt chưa hề vơi đi sự nộ khí trong ánh mắt.
- " Tôi không rảnh đâu". Hạ Khải Phong nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh thì biết bản thân vừa làm việc ngu ngốc rồi. Không khí trong căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng.
- " Quân". Lúc này cô giương đôi mắt to tròn hình hạnh nhân nhìn anh đồng thời cất giọng gọi tên anh rồi ôm cánh tay của anh; ánh mắt cô có chút hoang mang, lo sợ.
Nghe giọng cô anh quay sang nhìn vào khuôn mặt của cô, nhìn thấy sự lo sợ trong đôi mắt cô trong lòng hiện lên nỗi xót xa. Hạ Khải Phong thấy vậy liền bế Khải Ngạn đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
Anh thở dài rồi kéo cô ôm chặt vào lòng, anh yêu thương cuối xuống đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình. Cô đưa tay ôm thắt lưng của anh.
Anh để mặc cô ôm mình bản thân cũng ôm cô thật chặt vào lòng như một món bảo vật quý giá nhất. Phải đối với anh cô chính là bảo vật vô giá, không có một thứ gì trên đời này có thể sánh bằng cô.
- " Quân anh đừng giận nữa được không?". Cô cất giọng nói dịu dàng kèm theo đó là một chút nũng nịu.
- " Em và hắn ta là quan hệ gì?". Anh nhìn cô nói, nghĩ đến thái độ dịu dàng của cô khi nói chunói với Lãnh Thiên khi nãy anh chỉ muốn cho người mang hắn đi xử lí mà thôi.
- " Anh ấy là ân nhân của em, 2 năm trước anh ấy đã cứu em và bảo bối nên em mới có thể bình an sinh Khải Ngạn ra đời. Anh ta có tình cảm với em nhưng em từ chối rồi". Nghe câu hỏi của anh cô mới biết sự tức giận của anh phát sinh từ đâu. Cô úp khuôn mặt xinh đẹp của mình vào khuôn ngực vạm vỡ của anh rồi cất giọng nói.
- " Hắn ta thích em?". Anh chợt dùng sức ôm chặt cô hơn đồng thời nhắc lại lời cô vừa nói. Con ngươi màu nâu đỏ lại hiện lên tia sát khí sự căm phẫn của anh dường như không thể khống chế được nữa. Chỉ nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhìn ngó thì anh đã không thể dằn đi sự tức giận trong lòng mình.
- " Anh đừng giận nữa mà, anh làm em đau quá". Cô cất giọng nhìn anh nói, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu vì bị anh dùng sức siết chặt bả vai của mình.
Lúc này anh mới nhìn lại cô, trên trán cô lúc này đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt trắng. Thấy cô như vậy anh mới buông hai tay đang ôm chặt cô ra.
*Roẹt
Một tiếng roẹt vang lên, chiếc áo bệnh nhân của cô bị anh xé toang làm 2 mảnh. Đôi mắt anh chỉ dừng lại ở phần vai cô máu đã bắt đầu chảy ra làm ướt cả miếng băng gạt. Một nỗi xót xa hiện lên, sự áy náy ăn mòn trái tim băng giá của anh.
Anh đứng dậy đi tìm dụng cụ y tế và đi lại thay băng cho cô sau đó lấy bộ đồ bệnh nhân nằm trên kệ tủ mà lúc sáng y tá mang vào, anh cẩn thận thay đồ cho cô rồi cẩn thận xem xét vết thương của cô. Dù vết thương của cô không nguy hiểm nhưng đối với anh nó như một sợi dây thừng vậy, mỗi khi cô chịu đau một tí thì đối với anh đó lại là vết thương nghiêm trong nhất. Cô là tất cả của cuộc đời anh, cô là sự sống, là niềm tin là bầu trời cũng là đại dương của anh.
Một cái nhíu mày của cô cũng đủ khiến anh thấy lo lắng sợ hãi, một giọt nước mắt của cô đủ để làm đại dương trong anh dậy sóng. Tình cảm của anh dành cho cô vô cùng sâu đậm có lẽ cả bản thân cô cũng không thể biết được anh yêu cô đến chừng nào.
- " Tiểu Ngạn, em không sao. Anh đừng lo lắng, hơn nữa em với Lãnh Thiên chỉ là bạn bè không có quan hệ thân thiết nào cả. Anh biết không thấy anh không vui em cũng rất khó chịu". Cô nắm chặt bàn tay của anh dùng những lời nói mà bản thân suy nghĩ nói ra hết với anh sau đó cô ngang nhiên tựa đầu vào vai anh.
- " Ừm". Anh không nói gì chỉ ừm một tiếng rồi thôi. Nghe cô nói như vậy anh rất vui, anh biết đối với cô anh cũng rất quan trọng.
- " Anh nhìn xem, từ lúc nào mà Bao đại nhân lại có anh em song sinh thế?". Cô chọc chọc ngón tay trỏ vào khuôn mặt anh, cười tinh nghịch nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.