Chương 111
Bé Lỳ
07/05/2021
CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_111
Khi kết thúc buổi tiệc anh đưa cô quay về phòng nghĩ ngơi, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cô khiến anh cũng cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Hạnh phúc đơn giản là khi cả hai cùng có tình cảm với nhau cùng dành hết tình cảm của mình cho đối phương đó chính là thứ chân quý đáng ngưỡng mộ nhất.
" Tiểu Ngạn, anh mệt không? ". Cô ngồi trên giường giương đôi mắt to tròn nhìn về phía của Tần Ngạn Quân trên khuôn mặt cô lúc này có chút mệt mỏi tuy nhiên cũng không giảm đi nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô.
''Không''. Anh đi lại ngồi cạnh cô đồng thời vươn tay kéo cô sát vào người mình, anh tham lam hít lấy hương thơm chỉ thuộc về riêng một mình cô.
'' Tiểu Ngạn, cám ơn anh đã vì em mà làm tất cả ''. Cô vuốt nhè nhẹ phần ngực vạm vỡ của anh trong lòng như rót mật. Cô thật sự không ngờ anh lại vì mình mà chấp nhận làm việc này.
" Đừng nghĩ linh tinh, là ông trời đã sắp đặt anh làm thần hộ mệnh của em, bảo vệ, yêu thương, chăm sóc cho em và bảo bối của chúng ta". Anh cất giọng dịu dàng nói, ánh mắt của anh lúc này chỉ còn lại sự cưng chiều tuyệt đối dành cho duy nhất một cô gái.
"Hì hì, Em yêu anh". Cô cất giọng ngọt ngào nói kèm theo đó là một nụ hôn vào chiếc cằm cương nghị của anh, đành chịu thôi ai bảo cô chỉ cao tới đây thôi.
" Anh cũng yêu em". Tần Ngạn Quân nói rồi cúi xuống hôn vào đôi môi anh đào của cô. Nụ hôn không chứa bất kì tia dục vọng nào mà nó chỉ đơn giản là chứng minh tình cảm của mình dành cho cô gái mang tên Cố Lạc Y.
Một con người ngang ngạnh như Tần Ngạn Quân cuối cùng lại bị một cô gái là Cố Lạc Y làm cho thuần hóa khiến anh biết thế nào là tình yêu, làm cho anh trở nên yêu đời hơn.
" Lạc Y, cám ơn em đã cho anh một gia đình hoàn chỉnh". Tần Ngạn Quân cất giọng trầm trầm nói, ánh mắt mang đầy sự sủng nịnh, yêu chiều.
"Anh là người đã giúp em có thể trả thù, giúp em biết trên đời này còn có người yêu em đến ngốc nghếch hi sinh bản thân mình. Em thật may mắn khi định mệnh cho em gặp anh". Cô cất giọng nhỏ nhẹ lời nói cũng dứt khoát ngọt ngào hơn.
Tình cảm của Cố Lạc Y cô dành cho Tần Ngạn Quân cũng không hề thua kém tình cảm anh dành cho mình. Trong mắt cô quan trọng nhất là anh và đối với anh cũng như thế, chỉ có trời biết anh yêu cô gái này nhiều như thế nào. Người con gái chỉ trong vòng vài năm đã chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của anh.
" Mau nghĩ ngơi đi, tối mai chúng ta quay về New York " Anh đỡ cô nằm xuống giường cất giọng nhẹ nhàng nói. Dáng vẻ hiện tại của anh khác xa với dáng vẻ khi anh đứng trước đám Tuấn Thành.
Cô nhìn anh cười cười rồi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ say. Tần Ngạn Quân ngồi bên cạnh nhìn hết mọi cử chỉ hành động của cô khi ngủ anh chỉ nhếch môi cười nhẹ rồi cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình. Sau đó anh nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô và rời khỏi phòng.
- --------------------------------------
Trong phòng sách
Lúc này cả căn phòng mang đậm mùi sát khí của Tần Ngạn Quân, ánh mắt sắt bén như dao khiến mọi người trong căn phòng cảm thấy lo sợ, một cảm giác không rét mà run bao trùm cả căn phòng.
" Lão Đại, thuộc hạ sẽ chuẩn bị thật cẩn thận sẽ không có sai sót nữa ". Tuấn Thành cúi mặt hổ thẹn đồng thời cất giọng nói. Trước sự nguy hiểm từ ánh mắt ma quỷ của Tần Ngạn Quân anh chỉ biết ngày mai anh phải trang bị thật chu đáo.
" Đừng làm tôi thất vọng". Tần Ngạn Quân gật đầu tỏ ý hài lòng với thái độ của Tuấn Thành sau đó rời khỏi phòng họp.
Khi anh đi cả căn phòng mới có lại cảm giác thoải mái của nó, Tuấn Thành biết Tần Ngạn Quân làm vậy là vì muốn bảo vệ Cô vợ và con trai của anh Tuấn Thành chỉ biết chấp hành theo lệnh mà thôi.
Vụ tai nạn mấy năm trước đã khiến cho họ gặp không ít rắc rối, một phần cũng do Tuấn Thành đã không kiểm tra lại an toàn trên xe mà xảy ra cớ sự đó. Nếu ông trời đã cho anh ta cơ hội nữa thì anh ta sẽ nắm bắt cơ hội này và làm tròn trách nhiệm của một thuộc hạ sinh hi vì chủ nhân.
" Quân có vẻ rất quan tâm đến việc ngày mai quay về New York, có lẽ cậu ấy nghĩ thông suốt rồi". Hạ Khải Phong lúc này mới cất giọng lên nói. Tuấn Thành, Bảo Lâm, Ngụy Tôn chỉ gật đầu khẳng định điều đó.
" Lạc Y, cũng ở bên cạnh lão đại gần 5 năm rồi. Cô ấy cũng cần có danh phận rõ ràng chứ". Bảo Lâm cất giọng nhàn nhạt nói trên khuôn mặt điển trai là một nụ cười bất lực.
" Thôi rồi, Ngạn Quân học theo thói nam nữ bình thường rồi. Bao giờ có hỉ sự tôi sẽ thông báo cho toàn Hắc Bạch đạo để mọi người cùng đến góp vui cho Tần Lão Đại... Hahaha". Hạ Khải Phong vừa nói xong liền cất giọng cười sảng khoái khiến cho mấy người kia im bặt.
Mời cả Hắc đạo để chúc phúc cho Tần Ngạn Quân? Không cần nói đây chắc là một việc rất kích thích. Họ cũng chẳng biết khi Tần Ngạn Quân biết việc này thì sẽ ra sao nữa
#Chương_111
Khi kết thúc buổi tiệc anh đưa cô quay về phòng nghĩ ngơi, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cô khiến anh cũng cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Hạnh phúc đơn giản là khi cả hai cùng có tình cảm với nhau cùng dành hết tình cảm của mình cho đối phương đó chính là thứ chân quý đáng ngưỡng mộ nhất.
" Tiểu Ngạn, anh mệt không? ". Cô ngồi trên giường giương đôi mắt to tròn nhìn về phía của Tần Ngạn Quân trên khuôn mặt cô lúc này có chút mệt mỏi tuy nhiên cũng không giảm đi nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô.
''Không''. Anh đi lại ngồi cạnh cô đồng thời vươn tay kéo cô sát vào người mình, anh tham lam hít lấy hương thơm chỉ thuộc về riêng một mình cô.
'' Tiểu Ngạn, cám ơn anh đã vì em mà làm tất cả ''. Cô vuốt nhè nhẹ phần ngực vạm vỡ của anh trong lòng như rót mật. Cô thật sự không ngờ anh lại vì mình mà chấp nhận làm việc này.
" Đừng nghĩ linh tinh, là ông trời đã sắp đặt anh làm thần hộ mệnh của em, bảo vệ, yêu thương, chăm sóc cho em và bảo bối của chúng ta". Anh cất giọng dịu dàng nói, ánh mắt của anh lúc này chỉ còn lại sự cưng chiều tuyệt đối dành cho duy nhất một cô gái.
"Hì hì, Em yêu anh". Cô cất giọng ngọt ngào nói kèm theo đó là một nụ hôn vào chiếc cằm cương nghị của anh, đành chịu thôi ai bảo cô chỉ cao tới đây thôi.
" Anh cũng yêu em". Tần Ngạn Quân nói rồi cúi xuống hôn vào đôi môi anh đào của cô. Nụ hôn không chứa bất kì tia dục vọng nào mà nó chỉ đơn giản là chứng minh tình cảm của mình dành cho cô gái mang tên Cố Lạc Y.
Một con người ngang ngạnh như Tần Ngạn Quân cuối cùng lại bị một cô gái là Cố Lạc Y làm cho thuần hóa khiến anh biết thế nào là tình yêu, làm cho anh trở nên yêu đời hơn.
" Lạc Y, cám ơn em đã cho anh một gia đình hoàn chỉnh". Tần Ngạn Quân cất giọng trầm trầm nói, ánh mắt mang đầy sự sủng nịnh, yêu chiều.
"Anh là người đã giúp em có thể trả thù, giúp em biết trên đời này còn có người yêu em đến ngốc nghếch hi sinh bản thân mình. Em thật may mắn khi định mệnh cho em gặp anh". Cô cất giọng nhỏ nhẹ lời nói cũng dứt khoát ngọt ngào hơn.
Tình cảm của Cố Lạc Y cô dành cho Tần Ngạn Quân cũng không hề thua kém tình cảm anh dành cho mình. Trong mắt cô quan trọng nhất là anh và đối với anh cũng như thế, chỉ có trời biết anh yêu cô gái này nhiều như thế nào. Người con gái chỉ trong vòng vài năm đã chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của anh.
" Mau nghĩ ngơi đi, tối mai chúng ta quay về New York " Anh đỡ cô nằm xuống giường cất giọng nhẹ nhàng nói. Dáng vẻ hiện tại của anh khác xa với dáng vẻ khi anh đứng trước đám Tuấn Thành.
Cô nhìn anh cười cười rồi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ say. Tần Ngạn Quân ngồi bên cạnh nhìn hết mọi cử chỉ hành động của cô khi ngủ anh chỉ nhếch môi cười nhẹ rồi cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình. Sau đó anh nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô và rời khỏi phòng.
- --------------------------------------
Trong phòng sách
Lúc này cả căn phòng mang đậm mùi sát khí của Tần Ngạn Quân, ánh mắt sắt bén như dao khiến mọi người trong căn phòng cảm thấy lo sợ, một cảm giác không rét mà run bao trùm cả căn phòng.
" Lão Đại, thuộc hạ sẽ chuẩn bị thật cẩn thận sẽ không có sai sót nữa ". Tuấn Thành cúi mặt hổ thẹn đồng thời cất giọng nói. Trước sự nguy hiểm từ ánh mắt ma quỷ của Tần Ngạn Quân anh chỉ biết ngày mai anh phải trang bị thật chu đáo.
" Đừng làm tôi thất vọng". Tần Ngạn Quân gật đầu tỏ ý hài lòng với thái độ của Tuấn Thành sau đó rời khỏi phòng họp.
Khi anh đi cả căn phòng mới có lại cảm giác thoải mái của nó, Tuấn Thành biết Tần Ngạn Quân làm vậy là vì muốn bảo vệ Cô vợ và con trai của anh Tuấn Thành chỉ biết chấp hành theo lệnh mà thôi.
Vụ tai nạn mấy năm trước đã khiến cho họ gặp không ít rắc rối, một phần cũng do Tuấn Thành đã không kiểm tra lại an toàn trên xe mà xảy ra cớ sự đó. Nếu ông trời đã cho anh ta cơ hội nữa thì anh ta sẽ nắm bắt cơ hội này và làm tròn trách nhiệm của một thuộc hạ sinh hi vì chủ nhân.
" Quân có vẻ rất quan tâm đến việc ngày mai quay về New York, có lẽ cậu ấy nghĩ thông suốt rồi". Hạ Khải Phong lúc này mới cất giọng lên nói. Tuấn Thành, Bảo Lâm, Ngụy Tôn chỉ gật đầu khẳng định điều đó.
" Lạc Y, cũng ở bên cạnh lão đại gần 5 năm rồi. Cô ấy cũng cần có danh phận rõ ràng chứ". Bảo Lâm cất giọng nhàn nhạt nói trên khuôn mặt điển trai là một nụ cười bất lực.
" Thôi rồi, Ngạn Quân học theo thói nam nữ bình thường rồi. Bao giờ có hỉ sự tôi sẽ thông báo cho toàn Hắc Bạch đạo để mọi người cùng đến góp vui cho Tần Lão Đại... Hahaha". Hạ Khải Phong vừa nói xong liền cất giọng cười sảng khoái khiến cho mấy người kia im bặt.
Mời cả Hắc đạo để chúc phúc cho Tần Ngạn Quân? Không cần nói đây chắc là một việc rất kích thích. Họ cũng chẳng biết khi Tần Ngạn Quân biết việc này thì sẽ ra sao nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.