Chương 66
Bé Lỳ
12/02/2020
Anh nhìn Hạ Khải Phong bằng một ánh mắt rực lữa. Nếu ánh mắt có thể thành dao thì liệu giờ anh chàng họ Hạ kia có còn ngồi được ở đó không? Mà câu nói kia của anh ta hình như có vấn đề thì phải? Cô làm sao có thể hành anh như những gì tên kia nói? Rõ là một tên biến Thái bệnh hoạn mà, rãnh rỗi lại không lo đi tìm vợ đi cứ đến đây gây chuyện với anh. Hay là tại vì do Hạ Gia tên họ Hà kia đã hết việc làm rồi?
- " Ây ây cậu đừng nhìn tôi như vậy tôi yếu tim lắm đấy". Hạ Khải Phong thấy anh nhìn mình như vậy liền cất giọng bông đùa với anh.
- " Cậu có vẻ rảnh? Hay là giúp tôi nghiên cứu về tốc độ bay của chim đi". Anh buông ra một câu lạnh lùng khiến Hạ Khải Phong lạnh sống lưng.
Anh ta nhíu mày nhìn anh đùa à? Làm người sao lại làm thế? Anh ta có công đưa vợ anh về vậy mà giờ lại muốn anh ta đi tìm hiểu tốc độ bay của Chim? Nè não của tên vừa nói kia có vấn đề gì không vậy?
- " Nè làm người sao lại làm thế?". Hạ Khải Phong bất mãn nói.
- " Mai tôi sẽ cho người đưa cậu đi". Anh nói rồi đi lại giường ngồi cạnh cô. Khẽ hôn trán cô rồi tự nở nụ cười nhẹ.
Hạ Khải Phong vốn định lên tiếng cãi lại anh thì thấy cảnh tượng đó nên cũng im lặng mà rời phòng. Haizz nếu trước kia Tần Ngạn Quân lạnh lùng, đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ Tần Ngạn Quân lại ấm áp bao nhiêu. Nhưng sự ấm áp yêu chiều đó chỉ dành riêng cho một cô gái mang tên Cố Lạc Y.
Vừa ra khỏi phòng Hạ Khải Phong liền bắt gặp Tiểu Dã. Cô ta đang định vào phòng thì bị Hạ Khải Phong nhanh tay chặn lại.
- " Em nên về nơi em nên ở đi. Quân không phải làm của em có dành cũng vô ích mà thôi". Hạ Khải Phong cất giọng trầm khàn nói.
- " Em với anh Quân là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ còn cô ta chỉ là người ngoài thôi sao lại dám cướp Quân của em?". Tiểu Dã nhìn Hạ Khải Phong không cam tâm nói.
- " Vậy hãy cạnh tranh với Lạc Y xem ai mới là người quan trọng trong lòng Quân". Hạ Khải Phong nói rồi đi lướt qua cô ta mà về phòng của mình.
Cô ta nhìn theo cánh cửa phòng mà cô và anh đang ở bằng ánh mắt căm phẫn.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Cố Lạc Y, tôi sẽ không để cô yên đâu". Cô ta nói rồi quay về phòng của mình.
- ----------------------------------------------------------
Tối hôm đó
Cô hôn mê đến tối mới tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngủ bên chiếc giường cô đang nằm. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô như sợ rằng cô sẽ bỏ đi một lần nữa.
- " Tiểu Ngạn". Cô nhẹ giọng lên tiếng gọi anh.
Nghe cô gọi anh nhíu mày thức giấc. Thấy cô đang nhìn mình anh chợt mỉm cười rồi ôm chặt lấy cô.
- " Anh rất nhớ em". Anh cất giọng trầm trầm nói. Bàn tay càng ôm chặt cô hơn.
- " Em cũng nhớ anh lắm. Nhưng cũng giận anh lắm". Cô ấm ức nói.
Anh chỉ gật đầu rồi hôn nhẹ vào trán của cô. Anh biết bản thân mình sai nên không trách hờn gì cô được. Chỉ biết dùng hành động bảo vệ cô lần nữa thay cho lời xin lỗi của mình.
- " Đói chưa, mình đi ăn". Anh nhìn cô nói. Ánh mắt anh bây giờ chỉ còn lại là sự sủng nịnh dành cho cô. Cô cười hạnh phúc rồi ôm lấy anh khẽ gật đầu.
Anh thấy vậy liền bế cô lên theo kiểu bế công chúa và đưa cô xuống phòng ăn. Khi đến nơi anh để cô ngồi ngay vị trí của cô rồi lên ngồi ngay vị trí của mình. Trên bàn cũng có sẵn thức ăn vừa được nấu xong.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Anh đổi món khác được không? Em không muốn ăn những món này". Coi nhíu mày nhìn quanh một lượt những món ăn trên bàn rồi quay sang nói với anh.
- " Em muốn ăn gì?". Anh thấy cô như vậy liền ra hiệu cho người làm dọn hết mất món trên bàn kia.
- " Nè cô vừa phải thôi chứ? Không ăn thì cô nhịn đi. Chúng tôi còn ăn chứ tại sao lại đem đi bỏ hết tất cả?". Tiểu Dã tức giận nhìn cô nói. Ánh mắt cô ta hiện lên rõ vẽ tức giận.
Cô thấy cô ta nỗi điên như vậy liền nhảy sang ngồi trên đùi anh. Nét mặt sợ hãi nhìn cô ta sao đó cúi đầu ôm anh thật chặt.
- " Tôi xin lỗi, tôi không biết cô muốn ăn mấy món đó". Cô vừa nói vừa thút thít.
Anh thấy vậy liền liếc mắt nhìn Tiểu Dã. Cô ta thấy anh nỗi giận liền thấy đổi nét mặt. Anh ôm cô vào lòng vuốt nhẹ sống lưng cô. Hình như cô nhạy cảm hơn thì phải.
- " Được rồi, bây giờ em muốn ăn gì? ". Anh dịu giọng hỏi cô.
- " Em muốn ăn: vịt quay Bắc Kinh, cơm chiên dương Châu, sườn xào chua ngọt, miếng cay, Phật nhảy tường, Hải sâm, gà cung bảo". Cô tuôn ra một tràng sao đó nhìn anh.
- " Hình như em yêu cầu hơi nhiều rồi thì phải". Cô thấy ánh mắt giết người của Tiểu Dã nhìn mình thì liền dựa người vào anh cơ thể chợt run nhẹ.
- " Không sao không nhiều". Anh nói rồi hôn trán cô và ra lệnh cho những người đầu bếp nấu theo yêu cầu của cô.
Anh đương nhiên biết cô là người Trung Quốc nên mới muốn ăn món Trung như vậy chứ. Anh lại càng yêu thương và càng muốn bảo vệ cho cô hơn. Hình như việc lựa chọn ở bên cạnh anh đã khiến cô bỏ đi ý định trả thù của mình rồi.
- " Đợi làm xong chắc sẽ rất lâu, em lên phòng tắm trước đã". Cô nói tôi đứng dậy đi về phòng. Anh nhìn theo bóng lưng cô rồi cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm. Ánh mắt thích thú nhìn cô đang tung tăng kia.
- " Ây ây cậu đừng nhìn tôi như vậy tôi yếu tim lắm đấy". Hạ Khải Phong thấy anh nhìn mình như vậy liền cất giọng bông đùa với anh.
- " Cậu có vẻ rảnh? Hay là giúp tôi nghiên cứu về tốc độ bay của chim đi". Anh buông ra một câu lạnh lùng khiến Hạ Khải Phong lạnh sống lưng.
Anh ta nhíu mày nhìn anh đùa à? Làm người sao lại làm thế? Anh ta có công đưa vợ anh về vậy mà giờ lại muốn anh ta đi tìm hiểu tốc độ bay của Chim? Nè não của tên vừa nói kia có vấn đề gì không vậy?
- " Nè làm người sao lại làm thế?". Hạ Khải Phong bất mãn nói.
- " Mai tôi sẽ cho người đưa cậu đi". Anh nói rồi đi lại giường ngồi cạnh cô. Khẽ hôn trán cô rồi tự nở nụ cười nhẹ.
Hạ Khải Phong vốn định lên tiếng cãi lại anh thì thấy cảnh tượng đó nên cũng im lặng mà rời phòng. Haizz nếu trước kia Tần Ngạn Quân lạnh lùng, đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ Tần Ngạn Quân lại ấm áp bao nhiêu. Nhưng sự ấm áp yêu chiều đó chỉ dành riêng cho một cô gái mang tên Cố Lạc Y.
Vừa ra khỏi phòng Hạ Khải Phong liền bắt gặp Tiểu Dã. Cô ta đang định vào phòng thì bị Hạ Khải Phong nhanh tay chặn lại.
- " Em nên về nơi em nên ở đi. Quân không phải làm của em có dành cũng vô ích mà thôi". Hạ Khải Phong cất giọng trầm khàn nói.
- " Em với anh Quân là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ còn cô ta chỉ là người ngoài thôi sao lại dám cướp Quân của em?". Tiểu Dã nhìn Hạ Khải Phong không cam tâm nói.
- " Vậy hãy cạnh tranh với Lạc Y xem ai mới là người quan trọng trong lòng Quân". Hạ Khải Phong nói rồi đi lướt qua cô ta mà về phòng của mình.
Cô ta nhìn theo cánh cửa phòng mà cô và anh đang ở bằng ánh mắt căm phẫn.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Cố Lạc Y, tôi sẽ không để cô yên đâu". Cô ta nói rồi quay về phòng của mình.
- ----------------------------------------------------------
Tối hôm đó
Cô hôn mê đến tối mới tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngủ bên chiếc giường cô đang nằm. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô như sợ rằng cô sẽ bỏ đi một lần nữa.
- " Tiểu Ngạn". Cô nhẹ giọng lên tiếng gọi anh.
Nghe cô gọi anh nhíu mày thức giấc. Thấy cô đang nhìn mình anh chợt mỉm cười rồi ôm chặt lấy cô.
- " Anh rất nhớ em". Anh cất giọng trầm trầm nói. Bàn tay càng ôm chặt cô hơn.
- " Em cũng nhớ anh lắm. Nhưng cũng giận anh lắm". Cô ấm ức nói.
Anh chỉ gật đầu rồi hôn nhẹ vào trán của cô. Anh biết bản thân mình sai nên không trách hờn gì cô được. Chỉ biết dùng hành động bảo vệ cô lần nữa thay cho lời xin lỗi của mình.
- " Đói chưa, mình đi ăn". Anh nhìn cô nói. Ánh mắt anh bây giờ chỉ còn lại là sự sủng nịnh dành cho cô. Cô cười hạnh phúc rồi ôm lấy anh khẽ gật đầu.
Anh thấy vậy liền bế cô lên theo kiểu bế công chúa và đưa cô xuống phòng ăn. Khi đến nơi anh để cô ngồi ngay vị trí của cô rồi lên ngồi ngay vị trí của mình. Trên bàn cũng có sẵn thức ăn vừa được nấu xong.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Anh đổi món khác được không? Em không muốn ăn những món này". Coi nhíu mày nhìn quanh một lượt những món ăn trên bàn rồi quay sang nói với anh.
- " Em muốn ăn gì?". Anh thấy cô như vậy liền ra hiệu cho người làm dọn hết mất món trên bàn kia.
- " Nè cô vừa phải thôi chứ? Không ăn thì cô nhịn đi. Chúng tôi còn ăn chứ tại sao lại đem đi bỏ hết tất cả?". Tiểu Dã tức giận nhìn cô nói. Ánh mắt cô ta hiện lên rõ vẽ tức giận.
Cô thấy cô ta nỗi điên như vậy liền nhảy sang ngồi trên đùi anh. Nét mặt sợ hãi nhìn cô ta sao đó cúi đầu ôm anh thật chặt.
- " Tôi xin lỗi, tôi không biết cô muốn ăn mấy món đó". Cô vừa nói vừa thút thít.
Anh thấy vậy liền liếc mắt nhìn Tiểu Dã. Cô ta thấy anh nỗi giận liền thấy đổi nét mặt. Anh ôm cô vào lòng vuốt nhẹ sống lưng cô. Hình như cô nhạy cảm hơn thì phải.
- " Được rồi, bây giờ em muốn ăn gì? ". Anh dịu giọng hỏi cô.
- " Em muốn ăn: vịt quay Bắc Kinh, cơm chiên dương Châu, sườn xào chua ngọt, miếng cay, Phật nhảy tường, Hải sâm, gà cung bảo". Cô tuôn ra một tràng sao đó nhìn anh.
- " Hình như em yêu cầu hơi nhiều rồi thì phải". Cô thấy ánh mắt giết người của Tiểu Dã nhìn mình thì liền dựa người vào anh cơ thể chợt run nhẹ.
- " Không sao không nhiều". Anh nói rồi hôn trán cô và ra lệnh cho những người đầu bếp nấu theo yêu cầu của cô.
Anh đương nhiên biết cô là người Trung Quốc nên mới muốn ăn món Trung như vậy chứ. Anh lại càng yêu thương và càng muốn bảo vệ cho cô hơn. Hình như việc lựa chọn ở bên cạnh anh đã khiến cô bỏ đi ý định trả thù của mình rồi.
- " Đợi làm xong chắc sẽ rất lâu, em lên phòng tắm trước đã". Cô nói tôi đứng dậy đi về phòng. Anh nhìn theo bóng lưng cô rồi cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm. Ánh mắt thích thú nhìn cô đang tung tăng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.