Chương 79
Bé Lỳ
13/03/2020
Cô nghe Hạ Khải Phong nói như vậy liền đỏ mặt cúi đầu và úp khuôn mặt ửng đỏ của mình vào lòng ngực anh.
Hạ Khải Phong thấy cô như vậy lại biểu môi nhìn cô và anh đang tình tứ với nhau. Nhìn họ như vậy Hạ Khải Phong vừa vui nhưng cũng vừa khó chịu trong lòng.
Vui là vì anh và cô cuối cùng cũng đã ở bên cạnh nhau rồi. Còn khó chịu là vì suốt ngày phải ăn cẩu lương của hai người họ khiến anh ta cũng bị mất tinh thần.
- " Khải Phong sao anh không đi tìm cho mình một người bạn đời đi". Cô nhìn Hạ Khải Phong nói.
- " Tôi là chàng trai vàng trong làng độc thân đấy nhé. Nên tôi phải để những người khác thèm thuồng tôi rồi đâu như ai kia". Nghe cô hỏi vậy Hạ Khải Phong có chút khựng lại nhưng rồi cũng nhanh chóng trả lời cô với giọng điệu nữa đùa nữa thật.
Với giọng điệu này của anh cô cũng không biết anh ta đang nói đùa hay nói thật nữa cơ. Có đôi lúc cô nghĩ về Hạ Khải Phong khi còn ở Ý nhìn anh ta rất khác bây giờ. Vừa lạnh lùng, ít nói lại khó gần nữa hơn nữa vào đêm anh ta muốn cô quay về đây cô có thể nhận thấy được đôi mắt anh ta ẩn chứa một thứ gì đó mà anh ta không muốn nói. Nhưng khi nhìn Hạ Khải Phong của hiện tại cô lại cảm thấy anh ta rất trẻ con hoàn toàn như hai con người khác nhau vậy.
- " Cô cứ nhìn tôi như thế thì tôi không chắc người ngồi cạnh cô để tôi yên đâu". Thấy cô cứ mãi nhìn mình Hạ Khải Phong chợt cất giọng giễu cợt lên tiếng.
Nghe Hạ Khải Phong nói như vậy cô mới chợt cảm thấy bên cạnh mình như có một luồn sát khí vô hình đang bao quanh mình, và còn có cảm giác lạnh đến thấu xương từ người bên cạnh mình. Quay sang mới biết hóa ra là anh đang nhìn cô với ánh mắt không vui vẻ gì mấy.
Cô thấy vậy liền ngã vào lòng anh hôn nhẹ vào chiếc cằm cương nghị của anh. Vòng tay ôm ngang thắt lưng anh, lúc này nhìn cô cứ như một chú chim con đang tìm nơi ẩn nấp vậy. Vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
- " Anh thích con trai hay gái?". Cô nhìn anh chu chu cái môi đỏ mộng của mình hỏi.
- " Chỉ cần em sinh anh đều thích". Anh nói rồi xoa dầu cô. Cô bật cười như trẻ con rồi dụi vào ngực anh.
- ----------------------------------------------------------
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay cuối cùng cả đám của anh cũng đã đến Trung Quốc. Hạ máy bay ngay một đường băng thuộc quyền sở hữu của anh. Sau đó anh cùng cô lên chiếc xe Lamborghini đã được đỗ sẵn gần đó. Hạ Khải Phong và đám Tuấn Thành cũng nhanh chóng lên xe và đi về một căn biệt thự của anh tại Trung Quốc này.
- " Cuối cùng anh sở hữu bao nhiêu tài sản vậy?". Cô ngồi trong xe nhíu mày nhìn anh hỏi.
- " Chưa tính bao giờ. Nếu em muốn biết vậy tự đếm đi". Nghe cô hỏi vậy anh chỉ nhếch môi rồi nói.
- " Hahaha Quân cậu cũng khéo đùa thật. Cậu ta chẳng có bao nhiêu tài sản cả. Chỉ là muốn có nhà ở đâu thì có nhà ở đấy muốn xe gì thì có xe đó vậy thôi. Bọn tôi buôn bán vũ khí trong hắc đạo, còn bạch đạo thì kinh doanh công ty của Gia Tộc nên không giàu có gì cả". Hạ Khải Phong cất giọng nói.
Cô nghe anh ta nói vậy chỉ muốn lấy một thứ gì đó rồi ném vào mặt anh ta. Muốn tới đâu thì nơi đó có nhà? Làm buôn bán vũ khí trong hắc đạo và cả kinh doanh trong Bạch Đạo thế mà lại nói rằng bản thân rất nghèo ư?
- " Đừng ngạc nhiên đến thế bình thường thôi mà". Anh thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến không nói nên lời của cô anh bật cười nói.
- " Bình thường cái đầu anh". Nghe anh nói vậy cô lại bực tức nói.
Theo cô biết thì Công ty của anh và Hạ Khải Phong là 2 trong 3 công ty lớn nhất thế giới thu nhập không biết bao nhiêu tỷ một tháng. Hơn nữa anh còn là trùm vũ khí nữa cơ vậy mà lại đi nói chuyện kiểu đấy.
- " Sao vậy?". Thấy vẻ mặt cô có chút buồn anh liền lo lắng hỏi cô.
- " Tiểu Ngạn anh nghĩ chúng ta có hợp nhau không? Anh khi sinh ra là đã ỏe vạch đích rồi nhưng em thì không giống như vậy". Cô cất giọng nói, trong giọng cô pha một chút nghẹn ngào pha lẫn tủi thân.
- " Chỉ cần em ở cạnh anh là đủ". Nghe cô nói vậy anh liền gật đầu rồi ôm chặt cô vào lòng.
Tình yêu không liên quan đến vật chất, anh không cần những thứ đó chỉ cần cô thôi.
Hạ Khải Phong thấy cô như vậy lại biểu môi nhìn cô và anh đang tình tứ với nhau. Nhìn họ như vậy Hạ Khải Phong vừa vui nhưng cũng vừa khó chịu trong lòng.
Vui là vì anh và cô cuối cùng cũng đã ở bên cạnh nhau rồi. Còn khó chịu là vì suốt ngày phải ăn cẩu lương của hai người họ khiến anh ta cũng bị mất tinh thần.
- " Khải Phong sao anh không đi tìm cho mình một người bạn đời đi". Cô nhìn Hạ Khải Phong nói.
- " Tôi là chàng trai vàng trong làng độc thân đấy nhé. Nên tôi phải để những người khác thèm thuồng tôi rồi đâu như ai kia". Nghe cô hỏi vậy Hạ Khải Phong có chút khựng lại nhưng rồi cũng nhanh chóng trả lời cô với giọng điệu nữa đùa nữa thật.
Với giọng điệu này của anh cô cũng không biết anh ta đang nói đùa hay nói thật nữa cơ. Có đôi lúc cô nghĩ về Hạ Khải Phong khi còn ở Ý nhìn anh ta rất khác bây giờ. Vừa lạnh lùng, ít nói lại khó gần nữa hơn nữa vào đêm anh ta muốn cô quay về đây cô có thể nhận thấy được đôi mắt anh ta ẩn chứa một thứ gì đó mà anh ta không muốn nói. Nhưng khi nhìn Hạ Khải Phong của hiện tại cô lại cảm thấy anh ta rất trẻ con hoàn toàn như hai con người khác nhau vậy.
- " Cô cứ nhìn tôi như thế thì tôi không chắc người ngồi cạnh cô để tôi yên đâu". Thấy cô cứ mãi nhìn mình Hạ Khải Phong chợt cất giọng giễu cợt lên tiếng.
Nghe Hạ Khải Phong nói như vậy cô mới chợt cảm thấy bên cạnh mình như có một luồn sát khí vô hình đang bao quanh mình, và còn có cảm giác lạnh đến thấu xương từ người bên cạnh mình. Quay sang mới biết hóa ra là anh đang nhìn cô với ánh mắt không vui vẻ gì mấy.
Cô thấy vậy liền ngã vào lòng anh hôn nhẹ vào chiếc cằm cương nghị của anh. Vòng tay ôm ngang thắt lưng anh, lúc này nhìn cô cứ như một chú chim con đang tìm nơi ẩn nấp vậy. Vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
- " Anh thích con trai hay gái?". Cô nhìn anh chu chu cái môi đỏ mộng của mình hỏi.
- " Chỉ cần em sinh anh đều thích". Anh nói rồi xoa dầu cô. Cô bật cười như trẻ con rồi dụi vào ngực anh.
- ----------------------------------------------------------
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay cuối cùng cả đám của anh cũng đã đến Trung Quốc. Hạ máy bay ngay một đường băng thuộc quyền sở hữu của anh. Sau đó anh cùng cô lên chiếc xe Lamborghini đã được đỗ sẵn gần đó. Hạ Khải Phong và đám Tuấn Thành cũng nhanh chóng lên xe và đi về một căn biệt thự của anh tại Trung Quốc này.
- " Cuối cùng anh sở hữu bao nhiêu tài sản vậy?". Cô ngồi trong xe nhíu mày nhìn anh hỏi.
- " Chưa tính bao giờ. Nếu em muốn biết vậy tự đếm đi". Nghe cô hỏi vậy anh chỉ nhếch môi rồi nói.
- " Hahaha Quân cậu cũng khéo đùa thật. Cậu ta chẳng có bao nhiêu tài sản cả. Chỉ là muốn có nhà ở đâu thì có nhà ở đấy muốn xe gì thì có xe đó vậy thôi. Bọn tôi buôn bán vũ khí trong hắc đạo, còn bạch đạo thì kinh doanh công ty của Gia Tộc nên không giàu có gì cả". Hạ Khải Phong cất giọng nói.
Cô nghe anh ta nói vậy chỉ muốn lấy một thứ gì đó rồi ném vào mặt anh ta. Muốn tới đâu thì nơi đó có nhà? Làm buôn bán vũ khí trong hắc đạo và cả kinh doanh trong Bạch Đạo thế mà lại nói rằng bản thân rất nghèo ư?
- " Đừng ngạc nhiên đến thế bình thường thôi mà". Anh thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến không nói nên lời của cô anh bật cười nói.
- " Bình thường cái đầu anh". Nghe anh nói vậy cô lại bực tức nói.
Theo cô biết thì Công ty của anh và Hạ Khải Phong là 2 trong 3 công ty lớn nhất thế giới thu nhập không biết bao nhiêu tỷ một tháng. Hơn nữa anh còn là trùm vũ khí nữa cơ vậy mà lại đi nói chuyện kiểu đấy.
- " Sao vậy?". Thấy vẻ mặt cô có chút buồn anh liền lo lắng hỏi cô.
- " Tiểu Ngạn anh nghĩ chúng ta có hợp nhau không? Anh khi sinh ra là đã ỏe vạch đích rồi nhưng em thì không giống như vậy". Cô cất giọng nói, trong giọng cô pha một chút nghẹn ngào pha lẫn tủi thân.
- " Chỉ cần em ở cạnh anh là đủ". Nghe cô nói vậy anh liền gật đầu rồi ôm chặt cô vào lòng.
Tình yêu không liên quan đến vật chất, anh không cần những thứ đó chỉ cần cô thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.