Chương 8
Bé Lỳ
09/02/2020
Cô hoảng hốt nhảy xuống khỏi người anh.
-" Lão...lão đại tôi....tôi xin lỗi". Cô ấp úng mãi mới nói được thành câu.
Anh im lặng không nói gì làm cho cô càng thấy lo lắng thêm.
-" Lão đại anh không trách tôi chứ?". Cô e dè hỏi anh
-" Ừ". Anh lạnh giọng. Cô chợt thở phào nhẹ nhõm
-"Thay đồ cùng tôi ra ngoài". Anh nhìn cô cất giọng lạnh lùng. Nói rồi anh đi ra ngoài. Hôm nay anh đưa cho cô chiếc đầm đuôi cá màu trắng trễ vai của WinWin, nhà thiết kế nổi tiếng.
Một chiếc túi xách của Stalin, vừa mới ra chỉ một chiếc túi xách duy nhất. Một đôi giày cao gót màu trắng củ Kaizen. Tất cả đều là bản giới hạn duy nhất.
Và đặc biệt một bộ trang sức bằng kim cương tím do người của anh làm ra.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lấy đồ rồi đi thay đồ. Sau đó liền đi xuống nhà. Bước vào phòng ăn là cô nhìn thấy anh cùng với "Tứ thánh mặt lạnh đang cùng nhau ngồi ăn.
Anh hài lòng nhìn cô gật đầu. Chiếc đầm đuôi cá chẳng những làm lộ những đường cong gợi cảm trên người cô mà còn làm nổi bật làn da trắng hồng mịn màng của cô. Với kiểu tóc búi cao hợp với chiếc váy của cô.
Cô tiến lại bàn ăn rồi ngồi xuống ghế nhìn anh mỉm cười. Tim anh chợt đập nhanh một nhịp có phải vì anh mệt mỏi không? Hay là vì nụ cười tỏa nắng của cô? Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó rồi nhìn cô
-" Ăn đi". Anh lạnh lùng nói. Cô gật đầu rồi lấy đũa để ăn
Bốn tên kia cũng cúi đầu ăn tiếp. Chỉ là họ không ngờ rằng cô mặc váy lại đẹp như vậy? Đúng là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Nhưng có lẽ họ không nhận ra nhan sắc vốn có của cô ( lý do và nhan sắc thật sự của nữ 9 mình nói sau nha).
Sau khi ăn xong cô liền cùng anh ra xe. Anh ra lệnh cho Tuấn Thành lái xe đi. Lần này chỉ có anh, cô, Tuấn Thành và Minh Khiêm còn Tô Hàm và Ngụy Tôn phải xử lí vài việc mà anh giao.
Xe đi đến một căn biệt thự vô cùng xa hoa lộng lẫy. Cánh cổng màu trắng có 2 hàng người mặc đồ vest đen đứng hai bên, có vẻ họ là vệ sĩ. Căn biệt thự có màu trắng là chủ đạo.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuấn Thành lái xe Đậu vào trong rồi sau đó cùng anh và mọi người đi xuống xe. Có một người đàn ông mặc comple màu trắng đứng ra chào đón anh.
- " Tần Lão đại xin chào, mời ngài vào. Tôi đợi ngài lâu rồi". Ông ta nhã nhặn lên tiếng. Anh gật đầu rồi cùng cô đi lên lầu. Anh, cô, Tuấn Thành và Minh Khiêm đi lên lầu 3 cũng là tầng cao nhất ở đây.
Lên đến lầu ba cô chợt nhìn thấy một đám người phụ nữ ăn mặc thiếu vải đang đứng một bên. Khi thấy anh ngồi vào bàn ăn ông ta liền đi lại.
- " Các vị hôm nay chúng ta vừa ăn vừa bàn việc được chứ?". Ông ta vừa nói vừa cười. Ông ta liếc nhìn những cô gái đứng bên kia, như hiểu ý bọn họ liền đi lại xung quanh các vị lão đại khác trong đó có cả anh. Bên cạnh anh là 2 cô nàng rất xinh đẹp, da trắng như tuyết khuôn mặt dễ thương quả thật rất rất là đẹp. Cô chợt nghĩ phải chi cô cũng có người phục vụ cô như vậy thì tốt quá rồi?.
- "aaaaa".
Đang chìm đắm trong mộng đẹp bỗng nhiên cô bị tiếng là của cô gái kia làm giật mình. Cô nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Không phải đó chứ? Cô gái kia chỉ vừa chạm vào tay của anh thôi vậy mà anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc ra tay bẻ gãy tay của cô ấy?
-" Vương Tuấn, ông dùng thứ bẩn thỉu này để tiếp tôi?". Anh lạnh lùng nhìn ông ta nói. Ông ta mặt tái xanh khi thấy anh giận dữ như vậy. Ông ta cúi đầu xin lỗi và đuổi đám phụ nữ kia ra ngoài
-" Lão...lão đại tôi....tôi xin lỗi". Cô ấp úng mãi mới nói được thành câu.
Anh im lặng không nói gì làm cho cô càng thấy lo lắng thêm.
-" Lão đại anh không trách tôi chứ?". Cô e dè hỏi anh
-" Ừ". Anh lạnh giọng. Cô chợt thở phào nhẹ nhõm
-"Thay đồ cùng tôi ra ngoài". Anh nhìn cô cất giọng lạnh lùng. Nói rồi anh đi ra ngoài. Hôm nay anh đưa cho cô chiếc đầm đuôi cá màu trắng trễ vai của WinWin, nhà thiết kế nổi tiếng.
Một chiếc túi xách của Stalin, vừa mới ra chỉ một chiếc túi xách duy nhất. Một đôi giày cao gót màu trắng củ Kaizen. Tất cả đều là bản giới hạn duy nhất.
Và đặc biệt một bộ trang sức bằng kim cương tím do người của anh làm ra.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lấy đồ rồi đi thay đồ. Sau đó liền đi xuống nhà. Bước vào phòng ăn là cô nhìn thấy anh cùng với "Tứ thánh mặt lạnh đang cùng nhau ngồi ăn.
Anh hài lòng nhìn cô gật đầu. Chiếc đầm đuôi cá chẳng những làm lộ những đường cong gợi cảm trên người cô mà còn làm nổi bật làn da trắng hồng mịn màng của cô. Với kiểu tóc búi cao hợp với chiếc váy của cô.
Cô tiến lại bàn ăn rồi ngồi xuống ghế nhìn anh mỉm cười. Tim anh chợt đập nhanh một nhịp có phải vì anh mệt mỏi không? Hay là vì nụ cười tỏa nắng của cô? Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó rồi nhìn cô
-" Ăn đi". Anh lạnh lùng nói. Cô gật đầu rồi lấy đũa để ăn
Bốn tên kia cũng cúi đầu ăn tiếp. Chỉ là họ không ngờ rằng cô mặc váy lại đẹp như vậy? Đúng là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Nhưng có lẽ họ không nhận ra nhan sắc vốn có của cô ( lý do và nhan sắc thật sự của nữ 9 mình nói sau nha).
Sau khi ăn xong cô liền cùng anh ra xe. Anh ra lệnh cho Tuấn Thành lái xe đi. Lần này chỉ có anh, cô, Tuấn Thành và Minh Khiêm còn Tô Hàm và Ngụy Tôn phải xử lí vài việc mà anh giao.
Xe đi đến một căn biệt thự vô cùng xa hoa lộng lẫy. Cánh cổng màu trắng có 2 hàng người mặc đồ vest đen đứng hai bên, có vẻ họ là vệ sĩ. Căn biệt thự có màu trắng là chủ đạo.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuấn Thành lái xe Đậu vào trong rồi sau đó cùng anh và mọi người đi xuống xe. Có một người đàn ông mặc comple màu trắng đứng ra chào đón anh.
- " Tần Lão đại xin chào, mời ngài vào. Tôi đợi ngài lâu rồi". Ông ta nhã nhặn lên tiếng. Anh gật đầu rồi cùng cô đi lên lầu. Anh, cô, Tuấn Thành và Minh Khiêm đi lên lầu 3 cũng là tầng cao nhất ở đây.
Lên đến lầu ba cô chợt nhìn thấy một đám người phụ nữ ăn mặc thiếu vải đang đứng một bên. Khi thấy anh ngồi vào bàn ăn ông ta liền đi lại.
- " Các vị hôm nay chúng ta vừa ăn vừa bàn việc được chứ?". Ông ta vừa nói vừa cười. Ông ta liếc nhìn những cô gái đứng bên kia, như hiểu ý bọn họ liền đi lại xung quanh các vị lão đại khác trong đó có cả anh. Bên cạnh anh là 2 cô nàng rất xinh đẹp, da trắng như tuyết khuôn mặt dễ thương quả thật rất rất là đẹp. Cô chợt nghĩ phải chi cô cũng có người phục vụ cô như vậy thì tốt quá rồi?.
- "aaaaa".
Đang chìm đắm trong mộng đẹp bỗng nhiên cô bị tiếng là của cô gái kia làm giật mình. Cô nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Không phải đó chứ? Cô gái kia chỉ vừa chạm vào tay của anh thôi vậy mà anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc ra tay bẻ gãy tay của cô ấy?
-" Vương Tuấn, ông dùng thứ bẩn thỉu này để tiếp tôi?". Anh lạnh lùng nhìn ông ta nói. Ông ta mặt tái xanh khi thấy anh giận dữ như vậy. Ông ta cúi đầu xin lỗi và đuổi đám phụ nữ kia ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.