Chương 327
An Mộc Hạ
06/05/2022
Mục Thanh Linh đứng ở một bên, quan sát vẻ mặt của Hạng Chí Viễn.
Cô ta đã cẩn thận luyện viết theo nét chữ của Giang Ninh Phiến, hẳn sẽ không bị nhìn ra manh mối.
Quả nhiên, sắc mặt của Hạng Chí Viễn trở nên xanh mét, quanh thân tản ra lửa giận.
Như có một ngọn lửa bùng cháy trước mắt.
Mục Thanh Linh thấy vậy đổ thêm dầu vào lửa, ưu thương nói: “Thì ra Ninh Phiến không thể quên được người đàn ông cô ấy thầm mến, nên đã đi tìm người kia, sao cô ấy có thể làm cậu Hạng tổn thương như vậy chứ? Cậu Hạng đối xử với cô ấy tốt như vậy…”
Giọng nói của cô ta dịu dàng, mềm nhũn đến mức có thể tan thành nước.
“Người đàn ông kia là ai?”
Hạng Chí Viễn nắm chặt tờ giấy trong tay, giọng nói ngày càng âm lãnh.
“Tôi thật sự không biết, chỉ là Ninh Phiến từng nhắc tới.” Mục Thanh Linh điềm đạm đáng yêu nhìn anh, vẻ mặt đầy xót xa: “Cậu Hạng, anh đối xử với cô ấy rất tốt, sao Ninh Phiến có thể đối xử như vậy với anh.”
Ngọn lửa đang nhảy múa không ngừng.
Đốt cháy đống quần áo hàng hiệu, mùi oi khói khó chịu bốc ra.
“…”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thanh Linh.
Mục Thanh Linh vòng tay ôm eo anh từ phía sau, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh: “Cậu Hạng, anh cần gì nhớ mãi không quên một người phụ nữ không quan tâm đến anh? Sao anh không nhìn thử xem bên cạnh còn có những cảnh đẹp khác?”
“…”
Lưng Hạng Chí Viễn lập tức cứng đờ.
Lúc ấy anh còn rất vui, vui vì cuối cùng cô cũng học được cách gắn bó với anh.
Nhưng hóa ra tất cả mọi thứ đều là điềm báo trước cho việc cô ra đi, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với anh.
“Cậu Hạng, tôi biết anh chỉ yêu một mình Ninh Phiến, nhưng tôi lại không khống chế được lòng mình…” Mục Thanh Linh xúc động tỏ tình, hôn lưng anh qua lớp áo choàng tắm: “Nhưng trước khi anh tìm được Ninh Phiến, hãy để tôi chăm sóc anh, có được không?”
Lời nói thật nhẹ nhàng êm ái.
Cô ta không tin Hạng Chí Viễn không trúng chiêu, đàn ông sao có thể chịu nổi cảnh có phụ nữ sà vào lòng.
Nói xong, tay Mục Thanh Linh từ từ cởi đai áo choàng tắm quanh eo anh…
“…”
Khuôn mặt Hạng Chí Viễn được phản chiếu bởi ánh lửa, trở nên quỷ dị không giống người thường.
Mục Thanh Linh ôm lấy anh từ phía sau, nới lỏng thắt lưng áo choàng tắm, những ngón tay ngọc mảnh mai mập mờ vuốt ve cơ bụng của anh, từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới, cách lớp quần lót miêu tả hình dáng của bộ phận nào đó dưới bụng anh.
Hạng Chí Viễn rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay kia, im hơi lặng tiếng.
Thấy vậy, Mục Thanh Linh càng mạnh dạn đẩy mép quần lót sang một bên, cho tay vào trong tìm kiếm…
Đột nhiên.
Tay cô ta bị Hạng Chí Viễn nắm lấy.
“A… cậu Hạng, đau, đau quá…” Mục Thanh Linh đau đến mức suýt nữa bật khóc.
Dường như Hạng Chí Viễn muốn bóp gãy tay cô ta.
Hạng Chí Viễn không cảm xúc kéo cô ta đến trước mặt mình, khiến cô ta quay lưng về phía đống lửa đang bùng cháy.
Ngọn lửa nóng vờn lấy toàn bộ phần lưng của cô ta.
Mục Thanh Linh muốn trốn nhưng Hạng Chí Viễn nắm chặt lấy tay cô ta.
“Cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi ư?”
Hạng Chí Viễn nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm, không phân biệt được là đang vui hay đang giận.
Đây là một khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào.
So với Giang Ninh Phiến.
Là kiểu khuôn mặt thanh thoát, nhưng vẻ đẹp lại hoàn toàn khác.
Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống, chỉ thấy Mục Thanh Linh mặc đồng phục y tá màu trắng chỉ đủ che mông, để lộ đôi chân dài như ngọc.
Da thịt mềm mại của phụ nữ luôn là vũ khí hấp dẫn đàn ông nhất.
“Cậu Hạng, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn có thể ở bên anh cho đến khi Ninh Phiến trở lại.”
Hai mắt Mục Thanh Linh ngân ngấn nước, cô ta ưỡn ngực, khiến cho hai đồi núi kiêu hãnh hiện ra trước mắt anh.
“Tự mình cởi quần áo.”
Hạng Chí Viễn nhìn sâu vào người cô ta, giọng nói lạnh lùng.
Cô ta đã cẩn thận luyện viết theo nét chữ của Giang Ninh Phiến, hẳn sẽ không bị nhìn ra manh mối.
Quả nhiên, sắc mặt của Hạng Chí Viễn trở nên xanh mét, quanh thân tản ra lửa giận.
Như có một ngọn lửa bùng cháy trước mắt.
Mục Thanh Linh thấy vậy đổ thêm dầu vào lửa, ưu thương nói: “Thì ra Ninh Phiến không thể quên được người đàn ông cô ấy thầm mến, nên đã đi tìm người kia, sao cô ấy có thể làm cậu Hạng tổn thương như vậy chứ? Cậu Hạng đối xử với cô ấy tốt như vậy…”
Giọng nói của cô ta dịu dàng, mềm nhũn đến mức có thể tan thành nước.
“Người đàn ông kia là ai?”
Hạng Chí Viễn nắm chặt tờ giấy trong tay, giọng nói ngày càng âm lãnh.
“Tôi thật sự không biết, chỉ là Ninh Phiến từng nhắc tới.” Mục Thanh Linh điềm đạm đáng yêu nhìn anh, vẻ mặt đầy xót xa: “Cậu Hạng, anh đối xử với cô ấy rất tốt, sao Ninh Phiến có thể đối xử như vậy với anh.”
Ngọn lửa đang nhảy múa không ngừng.
Đốt cháy đống quần áo hàng hiệu, mùi oi khói khó chịu bốc ra.
“…”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thanh Linh.
Mục Thanh Linh vòng tay ôm eo anh từ phía sau, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh: “Cậu Hạng, anh cần gì nhớ mãi không quên một người phụ nữ không quan tâm đến anh? Sao anh không nhìn thử xem bên cạnh còn có những cảnh đẹp khác?”
“…”
Lưng Hạng Chí Viễn lập tức cứng đờ.
Lúc ấy anh còn rất vui, vui vì cuối cùng cô cũng học được cách gắn bó với anh.
Nhưng hóa ra tất cả mọi thứ đều là điềm báo trước cho việc cô ra đi, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với anh.
“Cậu Hạng, tôi biết anh chỉ yêu một mình Ninh Phiến, nhưng tôi lại không khống chế được lòng mình…” Mục Thanh Linh xúc động tỏ tình, hôn lưng anh qua lớp áo choàng tắm: “Nhưng trước khi anh tìm được Ninh Phiến, hãy để tôi chăm sóc anh, có được không?”
Lời nói thật nhẹ nhàng êm ái.
Cô ta không tin Hạng Chí Viễn không trúng chiêu, đàn ông sao có thể chịu nổi cảnh có phụ nữ sà vào lòng.
Nói xong, tay Mục Thanh Linh từ từ cởi đai áo choàng tắm quanh eo anh…
“…”
Khuôn mặt Hạng Chí Viễn được phản chiếu bởi ánh lửa, trở nên quỷ dị không giống người thường.
Mục Thanh Linh ôm lấy anh từ phía sau, nới lỏng thắt lưng áo choàng tắm, những ngón tay ngọc mảnh mai mập mờ vuốt ve cơ bụng của anh, từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới, cách lớp quần lót miêu tả hình dáng của bộ phận nào đó dưới bụng anh.
Hạng Chí Viễn rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay kia, im hơi lặng tiếng.
Thấy vậy, Mục Thanh Linh càng mạnh dạn đẩy mép quần lót sang một bên, cho tay vào trong tìm kiếm…
Đột nhiên.
Tay cô ta bị Hạng Chí Viễn nắm lấy.
“A… cậu Hạng, đau, đau quá…” Mục Thanh Linh đau đến mức suýt nữa bật khóc.
Dường như Hạng Chí Viễn muốn bóp gãy tay cô ta.
Hạng Chí Viễn không cảm xúc kéo cô ta đến trước mặt mình, khiến cô ta quay lưng về phía đống lửa đang bùng cháy.
Ngọn lửa nóng vờn lấy toàn bộ phần lưng của cô ta.
Mục Thanh Linh muốn trốn nhưng Hạng Chí Viễn nắm chặt lấy tay cô ta.
“Cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi ư?”
Hạng Chí Viễn nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm, không phân biệt được là đang vui hay đang giận.
Đây là một khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào.
So với Giang Ninh Phiến.
Là kiểu khuôn mặt thanh thoát, nhưng vẻ đẹp lại hoàn toàn khác.
Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống, chỉ thấy Mục Thanh Linh mặc đồng phục y tá màu trắng chỉ đủ che mông, để lộ đôi chân dài như ngọc.
Da thịt mềm mại của phụ nữ luôn là vũ khí hấp dẫn đàn ông nhất.
“Cậu Hạng, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn có thể ở bên anh cho đến khi Ninh Phiến trở lại.”
Hai mắt Mục Thanh Linh ngân ngấn nước, cô ta ưỡn ngực, khiến cho hai đồi núi kiêu hãnh hiện ra trước mắt anh.
“Tự mình cởi quần áo.”
Hạng Chí Viễn nhìn sâu vào người cô ta, giọng nói lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.