Chương 367
An Mộc Hạ
19/06/2022
Giống như canh chuẩn thời gian.
Hạng Chí Viễn vừa nói xong câu này, lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhanh và có trật tự, có tiếng súng ống được mở khóa an toàn…
Đó là người của quân đội.
Giang Ninh Phiến tuyệt vọng.
Không kịp rồi.
Tất cả mọi thứ đã quá muộn…
Trong sảnh lớn của khách sạn Đế Quốc, hoa hồng tím bị giẫm nát thành từng mảnh.
Những bông hoa đã từng nở rộ rực rỡ, bây giờ đây lại héo tàn thành từng đống rác dự
thừa …
Lực lượng cảnh sát vũ trang canh chừng ở góc, các quân sĩ lớn nhỏ của đơn vị quân đội đứng thành hai hàng chỉnh tề trước cửa lớn…
Cô Minh Thành và các đàn em khác đều bị bắt ra ngoài.
“Cạch.”
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên rõ ràng.
Hạng Chí Viễn đứng trong sảnh lớn sáng ngời, chiếc đèn phong cách Châu Âu của Swarovski lộng lẫy chiếu ra ánh sáng sang trọng nhất, chiếu lên người Hạng Chí Viễn.
Hai tay anh bị cảnh sát vũ trang trói ra sau lưng.
Tay anh bị còng lại.
Giang Ninh Phiến đứng sau lưng anh, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, tầm mắt cô đã bị nước mắt che mờ từ lâu.
Đồ ngốc.
Hạng Chí Viễn là tên ngốc ngốc nhất trên thế giới.
“Thượng tướng đến và cậu An đến…”
Một giọng nói truyền đến.
Các quân sĩ mặc đồng phục nhất trí đứng tách ra chừa ra một con đường, có hai dáng người bước ra từ trong cửa xoay tròn của khách sạn Đế quốc.
Một người là thượng tướng mặc quân phục chính thống, khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi, nói với người bên cạnh một cách tràn đầy tự mãn: “An Vũ Dương, nhiệm vụ lần này rất thuận lợi, không tổn thất một người nào cả.”
Đương nhiên rồi.
Bởi vì Hạng Chí Viễn đã ra lệnh, không được gây tổn thương cho đối phương.
Người đứng bên cạnh thượng tướng là An Vũ Dương, anh ta thay một bộ âu phục mới tinh, màu sắc giống với bộ âu phục màu bạc Hạng Chí Viễn đang mặc…
An Vũ Dương chỉ cười nhạt, không nói gì, trên gương mặt dịu dàng còn mang theo vài vết thương.
Hai người đi tới đâu, mọi người đều đồng thanh hô to: “Thượng tướng, cậu An.”
An Vũ Dương chậm rãi đi về phía trước.
Cả người Hạng Chí Viễn mang theo vẻ ngạo mạn, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vũ Dương đang đi tới, nhếch môi giễu cợt: “Tên mù đáng chết, anh sắp đụng trúng tôi rồi.”
An Vũ Dương im lặng đứng lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ông chủ của tổ chức AN vậy mà lại là một người mù, tranh chấp với một người tàn tật có vẻ như không được vẻ quang gì cho lắm.” Hạng Chí Viễn cười khẩy, ánh mắt mang theo tia mia mai.
Tuy hai tay của anh đã bị còng ra phía sau.
Nhưng vẫn vênh váo không ai sánh bằng.
“Hạng Chí Viễn, bây giờ người ngã trên mặt đất không bò dậy nổi kia không phải là An Vũ Dương tôi đây.”
Vẻ mặt của An Vũ Dương không vui, giọng nói dịu dàng đột nhiên mang theo ý khiêu khích mạnh mẽ.
Gương mặt mỉa mai của Hạng Chí Viễn lập tức thay đổi, u ám khó lường.
Giống như có ai đó đột nhiên nổ súng vậy.
Toàn bộ sảnh lớn đều tràn ngập mùi thuốc súng.
“Tên mù đáng chết, anh sẽ không ngây thơ mà cho rằng anh đã thắng tôi rồi đấy chứ?” Ánh mắt của Hạng Chí Viễn âm hiểm tàn độc, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
Hai người đàn ông này, đấu đến nước này rồi mà vẫn còn muốn đấu tiếp.
Giang Ninh Phiến đứng một bên nhìn, cổ họng nghẹn lại.
Nghe vậy, sắc mặt của An Vũ Dương trở nên có chút khó coi, anh ta im lặng vài giây sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Hạng Chí Viễn, anh cảm thấy tòa án sẽ phán anh tù chung thân hay là tử hình đây?”
Nhẹ nhàng.
Vững vàng thể hiện dáng vẻ người chiến thắng của anh ta.
Gương mặt Hạng Chí Viễn vô cùng khó coi, trong mắt lộ ra tức giận nồng đậm, cắn chặt răng.
“Hạng Chí Viễn, anh đã trắng tay rồi.”
An Vũ Dương nói.
“Một người lợi dụng người phụ nữ tàn tật thì ở trước mặt Hạng Chí Viễn tôi đây có thắng lợi
gì đáng để nói.” Hạng Chí Viễn cười khẩy.
“Đưa người rời khỏi đây.”
Sắc mặt An Vũ Dương càng ngày càng tái nhợt, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, xoay người sang.
Hạng Chí Viễn vừa nói xong câu này, lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhanh và có trật tự, có tiếng súng ống được mở khóa an toàn…
Đó là người của quân đội.
Giang Ninh Phiến tuyệt vọng.
Không kịp rồi.
Tất cả mọi thứ đã quá muộn…
Trong sảnh lớn của khách sạn Đế Quốc, hoa hồng tím bị giẫm nát thành từng mảnh.
Những bông hoa đã từng nở rộ rực rỡ, bây giờ đây lại héo tàn thành từng đống rác dự
thừa …
Lực lượng cảnh sát vũ trang canh chừng ở góc, các quân sĩ lớn nhỏ của đơn vị quân đội đứng thành hai hàng chỉnh tề trước cửa lớn…
Cô Minh Thành và các đàn em khác đều bị bắt ra ngoài.
“Cạch.”
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên rõ ràng.
Hạng Chí Viễn đứng trong sảnh lớn sáng ngời, chiếc đèn phong cách Châu Âu của Swarovski lộng lẫy chiếu ra ánh sáng sang trọng nhất, chiếu lên người Hạng Chí Viễn.
Hai tay anh bị cảnh sát vũ trang trói ra sau lưng.
Tay anh bị còng lại.
Giang Ninh Phiến đứng sau lưng anh, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, tầm mắt cô đã bị nước mắt che mờ từ lâu.
Đồ ngốc.
Hạng Chí Viễn là tên ngốc ngốc nhất trên thế giới.
“Thượng tướng đến và cậu An đến…”
Một giọng nói truyền đến.
Các quân sĩ mặc đồng phục nhất trí đứng tách ra chừa ra một con đường, có hai dáng người bước ra từ trong cửa xoay tròn của khách sạn Đế quốc.
Một người là thượng tướng mặc quân phục chính thống, khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi, nói với người bên cạnh một cách tràn đầy tự mãn: “An Vũ Dương, nhiệm vụ lần này rất thuận lợi, không tổn thất một người nào cả.”
Đương nhiên rồi.
Bởi vì Hạng Chí Viễn đã ra lệnh, không được gây tổn thương cho đối phương.
Người đứng bên cạnh thượng tướng là An Vũ Dương, anh ta thay một bộ âu phục mới tinh, màu sắc giống với bộ âu phục màu bạc Hạng Chí Viễn đang mặc…
An Vũ Dương chỉ cười nhạt, không nói gì, trên gương mặt dịu dàng còn mang theo vài vết thương.
Hai người đi tới đâu, mọi người đều đồng thanh hô to: “Thượng tướng, cậu An.”
An Vũ Dương chậm rãi đi về phía trước.
Cả người Hạng Chí Viễn mang theo vẻ ngạo mạn, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vũ Dương đang đi tới, nhếch môi giễu cợt: “Tên mù đáng chết, anh sắp đụng trúng tôi rồi.”
An Vũ Dương im lặng đứng lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ông chủ của tổ chức AN vậy mà lại là một người mù, tranh chấp với một người tàn tật có vẻ như không được vẻ quang gì cho lắm.” Hạng Chí Viễn cười khẩy, ánh mắt mang theo tia mia mai.
Tuy hai tay của anh đã bị còng ra phía sau.
Nhưng vẫn vênh váo không ai sánh bằng.
“Hạng Chí Viễn, bây giờ người ngã trên mặt đất không bò dậy nổi kia không phải là An Vũ Dương tôi đây.”
Vẻ mặt của An Vũ Dương không vui, giọng nói dịu dàng đột nhiên mang theo ý khiêu khích mạnh mẽ.
Gương mặt mỉa mai của Hạng Chí Viễn lập tức thay đổi, u ám khó lường.
Giống như có ai đó đột nhiên nổ súng vậy.
Toàn bộ sảnh lớn đều tràn ngập mùi thuốc súng.
“Tên mù đáng chết, anh sẽ không ngây thơ mà cho rằng anh đã thắng tôi rồi đấy chứ?” Ánh mắt của Hạng Chí Viễn âm hiểm tàn độc, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
Hai người đàn ông này, đấu đến nước này rồi mà vẫn còn muốn đấu tiếp.
Giang Ninh Phiến đứng một bên nhìn, cổ họng nghẹn lại.
Nghe vậy, sắc mặt của An Vũ Dương trở nên có chút khó coi, anh ta im lặng vài giây sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Hạng Chí Viễn, anh cảm thấy tòa án sẽ phán anh tù chung thân hay là tử hình đây?”
Nhẹ nhàng.
Vững vàng thể hiện dáng vẻ người chiến thắng của anh ta.
Gương mặt Hạng Chí Viễn vô cùng khó coi, trong mắt lộ ra tức giận nồng đậm, cắn chặt răng.
“Hạng Chí Viễn, anh đã trắng tay rồi.”
An Vũ Dương nói.
“Một người lợi dụng người phụ nữ tàn tật thì ở trước mặt Hạng Chí Viễn tôi đây có thắng lợi
gì đáng để nói.” Hạng Chí Viễn cười khẩy.
“Đưa người rời khỏi đây.”
Sắc mặt An Vũ Dương càng ngày càng tái nhợt, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, xoay người sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.