Chương 389
An Mộc Hạ
05/07/2022
“Chúng tôi vẫn chưa bị đưa đến giam giữ ở nơi bí mật, thoát ra khỏi
phòng tạm giam của bên cảnh sát cũng không dễ dàng gì.” Cô Minh Thành hừ lạnh một tiếng rồi liên tục gõ cửa hét ầm: “Con khốn, mau mở cửa ra!”
Quả thật, thế lực còn lại của Hạng Chí Viễn vẫn không thể coi thường.
Giang Ninh Phiến hiểu được sự thù ghét của Cô Minh Thành đối với mình. Cô quyết định để cho anh ta trút hết ra trong một lần nên đã đưa tay ra mở cửa.
Giây phút cửa mở ra.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng.
Bên ngoài cửa không chỉ có một mình Cô Minh Thành đang đứng đó, mà là có hàng chục người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang đứng ở hành lang, cùng đeo kính râm, cùng chắp tay ra sau, đứng ở các vị trí khác nhau.
Vừa nhìn đã biết đều là người được đào tạo bài bản.
Bầu không căng thẳng hơn bình thường.
Cô Minh Thành bước sang một bên, đột nhiên những người đàn ông mặc vest đứng thành hai hàng, để lại một con đường kéo dài đến tận cửa thang máy.
“Ting.”
Thang máy đến.
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Hai người đàn ông mặc áo vest dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Sau đó, một đôi giày da cá sấu sáng bóng bước ra từ cửa thang máy, chiếc quần tây thẳng tắp được ủi phẳng phiu, hơn nữa còn có một bàn tay đang chỉnh lại ống tay áo.
Trên ngón trỏ bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn hình đầu cáo, màu mực nguyên chất, đôi mắt của đầu cáo rất độc đoán và hung dữ.
Khuy măng sét là những viên kim cương lấp lánh chói lóa.
Giang Ninh Phiến ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm tuổi bước ra từ thang máy, khuôn mặt cứng ngắc không có tí cảm xúc nào, các giác quan đường nét sâu hơn một chút, mang theo một cảm giác của con lai, đôi mắt lấp lánh.
Mọi cử chỉ đều mang theo cảm giác kiêu ngạo khoe khoang.
Loại cảm giác này, hình như đã thấy ở đâu đó.
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, nhìn chăm chú.
Giống như tự mang theo hiệu ứng âm thanh, người đàn ông này vừa bước đi, rõ ràng bước chân nhẹ nhàng không có âm thanh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như có tiếng bước chân thô bạo ngang ngược vang lên bên tai.
Một người đàn ông trung niên với khí thế mạnh mẽ.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía người đàn ông này, ánh mắt dừng tại chiếc nhẫn trên tay ông ta.
Đó là chiếc nhẫn giống hệt với chiếc nhẫn trên tay của Hạng Chí Viễn.
Cô vẫn còn nhớ, đó là chiếc nhẫn mà người mắc bệnh sạch sẽ quá mức như Hạng Chí Viễn đã nhặt lên từ thùng rác…
“Ông Hạng!”
Người đàn ông trung niên bước đến, những người đàn ông mặc vest đứng hai bên và cả Cô Minh Thành đều khom lưng một góc chín mươi độ, hận không thể quỳ xuống đất để tiếp đón.
“…”
Giang Ninh Phiến hơi bất ngờ trong lòng.
Đây chính là ba nuôi của Hạng Chí Viễn, Hạng Văn Thanh.
Nếu như nói Hạng Chí Viễn là huyền thoại thế giới ngầm ở Đông Nam Á thì Hạng Văn Thanh chắc chắn là người đào tạo ra huyền thoại đó.
Hạng Văn Thanh đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một lượt.
“Cô gái mà đã phải tìm kiếm trong suốt mười năm ư?”
Giọng nói của Hạng Văn Thanh có chất riêng rất đặc biệt, giống như những nốt trầm của phím đàn, lộ ra sự trưởng thành quyến rũ.
Câu nói này là ông ta hỏi Cô Minh Thành.
“Vâng, cậu Hạng đã tìm cô ta trong suốt mười năm.” Cô Minh Thành đứng ở bên cạnh đáp lại với giọng cung kính.
Hạng Văn Thanh nhìn kỹ lại Giang Ninh Phiến bằng ánh mắt nhìn gia súc, nhìn từ những sợi tóc của cô nhìn xuống, ánh mắt tập trung trên đôi chân của cô.
Dù cho cô có mặc quần áo ở nhà hơi rộng thì cũng có thể nhìn thấy một đôi chân thẳng và thon dài.
“Đúng là có một đôi chân dài.”
Giống như Hạng Văn Thanh đang nghĩ gì đó, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào chân của cô.
Giang Ninh Phiến lùi lại hai bước, chuẩn bị đóng cửa.
Một tên đàn em nhanh chóng bước tới và chặn cửa.
“…”
“Tiêm Tiêm đúng không, không mời tôi vào ngồi à?” Hạng Văn Thanh mở mồm, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo.
Tiêm Tiêm?
Quả thật, thế lực còn lại của Hạng Chí Viễn vẫn không thể coi thường.
Giang Ninh Phiến hiểu được sự thù ghét của Cô Minh Thành đối với mình. Cô quyết định để cho anh ta trút hết ra trong một lần nên đã đưa tay ra mở cửa.
Giây phút cửa mở ra.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng.
Bên ngoài cửa không chỉ có một mình Cô Minh Thành đang đứng đó, mà là có hàng chục người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang đứng ở hành lang, cùng đeo kính râm, cùng chắp tay ra sau, đứng ở các vị trí khác nhau.
Vừa nhìn đã biết đều là người được đào tạo bài bản.
Bầu không căng thẳng hơn bình thường.
Cô Minh Thành bước sang một bên, đột nhiên những người đàn ông mặc vest đứng thành hai hàng, để lại một con đường kéo dài đến tận cửa thang máy.
“Ting.”
Thang máy đến.
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Hai người đàn ông mặc áo vest dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Sau đó, một đôi giày da cá sấu sáng bóng bước ra từ cửa thang máy, chiếc quần tây thẳng tắp được ủi phẳng phiu, hơn nữa còn có một bàn tay đang chỉnh lại ống tay áo.
Trên ngón trỏ bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn hình đầu cáo, màu mực nguyên chất, đôi mắt của đầu cáo rất độc đoán và hung dữ.
Khuy măng sét là những viên kim cương lấp lánh chói lóa.
Giang Ninh Phiến ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm tuổi bước ra từ thang máy, khuôn mặt cứng ngắc không có tí cảm xúc nào, các giác quan đường nét sâu hơn một chút, mang theo một cảm giác của con lai, đôi mắt lấp lánh.
Mọi cử chỉ đều mang theo cảm giác kiêu ngạo khoe khoang.
Loại cảm giác này, hình như đã thấy ở đâu đó.
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, nhìn chăm chú.
Giống như tự mang theo hiệu ứng âm thanh, người đàn ông này vừa bước đi, rõ ràng bước chân nhẹ nhàng không có âm thanh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như có tiếng bước chân thô bạo ngang ngược vang lên bên tai.
Một người đàn ông trung niên với khí thế mạnh mẽ.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía người đàn ông này, ánh mắt dừng tại chiếc nhẫn trên tay ông ta.
Đó là chiếc nhẫn giống hệt với chiếc nhẫn trên tay của Hạng Chí Viễn.
Cô vẫn còn nhớ, đó là chiếc nhẫn mà người mắc bệnh sạch sẽ quá mức như Hạng Chí Viễn đã nhặt lên từ thùng rác…
“Ông Hạng!”
Người đàn ông trung niên bước đến, những người đàn ông mặc vest đứng hai bên và cả Cô Minh Thành đều khom lưng một góc chín mươi độ, hận không thể quỳ xuống đất để tiếp đón.
“…”
Giang Ninh Phiến hơi bất ngờ trong lòng.
Đây chính là ba nuôi của Hạng Chí Viễn, Hạng Văn Thanh.
Nếu như nói Hạng Chí Viễn là huyền thoại thế giới ngầm ở Đông Nam Á thì Hạng Văn Thanh chắc chắn là người đào tạo ra huyền thoại đó.
Hạng Văn Thanh đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một lượt.
“Cô gái mà đã phải tìm kiếm trong suốt mười năm ư?”
Giọng nói của Hạng Văn Thanh có chất riêng rất đặc biệt, giống như những nốt trầm của phím đàn, lộ ra sự trưởng thành quyến rũ.
Câu nói này là ông ta hỏi Cô Minh Thành.
“Vâng, cậu Hạng đã tìm cô ta trong suốt mười năm.” Cô Minh Thành đứng ở bên cạnh đáp lại với giọng cung kính.
Hạng Văn Thanh nhìn kỹ lại Giang Ninh Phiến bằng ánh mắt nhìn gia súc, nhìn từ những sợi tóc của cô nhìn xuống, ánh mắt tập trung trên đôi chân của cô.
Dù cho cô có mặc quần áo ở nhà hơi rộng thì cũng có thể nhìn thấy một đôi chân thẳng và thon dài.
“Đúng là có một đôi chân dài.”
Giống như Hạng Văn Thanh đang nghĩ gì đó, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào chân của cô.
Giang Ninh Phiến lùi lại hai bước, chuẩn bị đóng cửa.
Một tên đàn em nhanh chóng bước tới và chặn cửa.
“…”
“Tiêm Tiêm đúng không, không mời tôi vào ngồi à?” Hạng Văn Thanh mở mồm, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo.
Tiêm Tiêm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.