Chương 410
An Mộc Hạ
06/08/2022
“…”
Lòng Giang Ninh Phiến lại run rẩy.
“Tiêm Tiêm, từ giờ trở đi, mỗi câu anh nói em đều phải nhớ cho kỹ.” Hạng Chí Viễn ăn hết toàn bộ bánh bao chiên xong bèn chuyển mắt qua nhìn cô chăm chú.
“…”
Giang Ninh Phiến lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra.
“Tiêm Tiêm, em phải nhớ kỹ, sau này phải tự mình nấu cơm ăn. Nếu em không được tận mắt chứng kiến quá trình những món bên ngoài kia được làm ra thì đừng ăn nó.” Hạng Chí Viễn nói.
“…”
Tay của Giang Ninh Phiến run lên, kéo kiểu gì cũng không kéo khăn giấy ra được.
Hạng Chí Viễn nói tiếp: “Đừng làm móng tay giả nữa, đừng để móng tay dài, sẽ làm mình bị thương đấy.”
“…”
Lực chú ý của Giang Ninh Phiến chỉ đặt trên khăn giấy, dùng hết sức kéo nhưng vẫn không kéo được.
Tại sao gói khăn giấy nhỏ này cứ phải gây khó khăn với cô như vậy?
Kéo ra một cái lỗ thôi mà sao khó thế chứ.
“Đừng bán mạng cho tên mù kia nữa. Anh ta là một người tàn tật ngay cả bản thân mình cũng không thể tự chăm sóc, không thể chăm sóc cho em được.” Hạng Chí Viễn trầm thấp nói: “Tiêm Tiêm của anh phải được chăm sóc như một cô công chúa kìa.”
“…”
Giang Ninh Phiến hung hăng dùng sức một cái, cuối cùng cũng xé mở được bao khăn giấy. Cô ngước mặt lên nhìn vẻ nghiêm túc khó giải thích được trên mặt anh, chóp mũi chua chua hỏi: “Hạng Chí Viễn, anh nói những lời này làm gì?”
“Anh đang để lại lời trăng trối.” Hạng Chí Viễn thản nhiên nói: “Em nghe mà không hiểu sao?”
Anh nói đơn giản như ăn bánh bao chiên vậy.
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh, nhất thời hốc mắt đỏ quạch lên, cầm khăn giấy trong tay nhét thẳng vào miệng anh.
“…”
Hạng Chí Viễn bị bịt miệng bèn nhíu mày lại.
Người phụ nữ này…
“Đừng nói nữa.” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo một chút oán hận, không để anh nói tiếp nữa.
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú.
Lòng Giang Ninh Phiến lại run rẩy.
“Tiêm Tiêm, từ giờ trở đi, mỗi câu anh nói em đều phải nhớ cho kỹ.” Hạng Chí Viễn ăn hết toàn bộ bánh bao chiên xong bèn chuyển mắt qua nhìn cô chăm chú.
“…”
Giang Ninh Phiến lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra.
“Tiêm Tiêm, em phải nhớ kỹ, sau này phải tự mình nấu cơm ăn. Nếu em không được tận mắt chứng kiến quá trình những món bên ngoài kia được làm ra thì đừng ăn nó.” Hạng Chí Viễn nói.
“…”
Tay của Giang Ninh Phiến run lên, kéo kiểu gì cũng không kéo khăn giấy ra được.
Hạng Chí Viễn nói tiếp: “Đừng làm móng tay giả nữa, đừng để móng tay dài, sẽ làm mình bị thương đấy.”
“…”
Lực chú ý của Giang Ninh Phiến chỉ đặt trên khăn giấy, dùng hết sức kéo nhưng vẫn không kéo được.
Tại sao gói khăn giấy nhỏ này cứ phải gây khó khăn với cô như vậy?
Kéo ra một cái lỗ thôi mà sao khó thế chứ.
“Đừng bán mạng cho tên mù kia nữa. Anh ta là một người tàn tật ngay cả bản thân mình cũng không thể tự chăm sóc, không thể chăm sóc cho em được.” Hạng Chí Viễn trầm thấp nói: “Tiêm Tiêm của anh phải được chăm sóc như một cô công chúa kìa.”
“…”
Giang Ninh Phiến hung hăng dùng sức một cái, cuối cùng cũng xé mở được bao khăn giấy. Cô ngước mặt lên nhìn vẻ nghiêm túc khó giải thích được trên mặt anh, chóp mũi chua chua hỏi: “Hạng Chí Viễn, anh nói những lời này làm gì?”
“Anh đang để lại lời trăng trối.” Hạng Chí Viễn thản nhiên nói: “Em nghe mà không hiểu sao?”
Anh nói đơn giản như ăn bánh bao chiên vậy.
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh, nhất thời hốc mắt đỏ quạch lên, cầm khăn giấy trong tay nhét thẳng vào miệng anh.
“…”
Hạng Chí Viễn bị bịt miệng bèn nhíu mày lại.
Người phụ nữ này…
“Đừng nói nữa.” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo một chút oán hận, không để anh nói tiếp nữa.
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.