Chương 426
An Mộc Hạ
06/08/2022
Vì vậy nên mới có vở bi kịch về sau.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại. Cô nghiến răng rồi một lúc lâu sau mới hỏi: “Năm đó chị gái và anh rể tôi có tham gia vào nhiệm vụ sát hại gia đình của Hạng Chí Viễn không?”
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Ánh mắt của An Vũ Dương tối đi: “Nếu đáp án là có, nếu như chị và anh rể cô là người có lỗi thì cô định yêu đương với Hạng Chí Viễn à?”
“…”
Giang Ninh Phiến không nói nên lời. Cô đứng ngây ra đó.
Cô chỉ muốn biết liệu chị và anh rể mình có vô tội trong việc này hay không, nhưng lời nói của An Vũ Dương lại giống như một con dao đâm vào cô.
Cô đã nghĩ như vậy trong vô thức sao? Nghĩ rằng chỉ cần chị và anh rể vô tội là được rồi?
Cô không muốn biết, cô không muốn biết…
“Cô muốn đáp án là như vậy, phải không?” An Vũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô ấy đã yêu anh đến mức không thể cứu được nữa rồi.
“Bây giờ tôi đang rất rối bời…”
Đầu của Giang Ninh Phiến cực kỳ đau. Cô lui về sau một bước.
Đây là cảm giác duy nhất mà cô có lúc này. Cô rất rối bời. Cô không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng cô vẫn phải đối mặt với nó.
“Nhưng đáp án đã khiến cô thất vọng rồi.” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng: “Không có. Chị và anh rể cô không tham gia vào cuộc diệt môn này. Thậm chí trước đó bọn họ còn cãi nhau với ba tôi về chuyện đó.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh.
Cãi nhau? Vì chuyện tàn sát cả dòng họ của anh ấy ư?
“Khi còn là một thiếu niên tôi đã tình cờ nghe được bọn họ thảo luận về chuyện này.” An Vũ Dương mở tay ra để gió cuốn bay những cánh hoa. Giọng nói lạnh nhạt của anh cất lên: “Chị gái và anh rể cô kiên quyết phản đối sự tàn bạo của ba tôi trong việc sát hại dòng họ của anh ta để duy trì thứ gọi là công lý.”
“…”
“Hồi đó chị gái và anh rể cô vẫn còn rất trẻ nhưng họ đã dám nói với ba tôi như vậy. Họ là những người ngay thẳng và lương thiện nhất mà tôi từng biết.” An Vũ Dương nói tiếp: “Sau này họ còn báo cho nhà họ Bùi chuyện này.”
Bùi là họ gốc của Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến mở to mắt một cách ngạc nhiên.
Năm đó chị và anh rể đã báo chuyện này cho nhà họ Bùi sao?
“Nhưng nhà họ Bùi vẫn không chạy thoát. Bọn họ không thoát khỏi lòng bàn tay của AN nên hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.” An Vũ Dương nói.
Hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại. Cô nghiến răng rồi một lúc lâu sau mới hỏi: “Năm đó chị gái và anh rể tôi có tham gia vào nhiệm vụ sát hại gia đình của Hạng Chí Viễn không?”
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Ánh mắt của An Vũ Dương tối đi: “Nếu đáp án là có, nếu như chị và anh rể cô là người có lỗi thì cô định yêu đương với Hạng Chí Viễn à?”
“…”
Giang Ninh Phiến không nói nên lời. Cô đứng ngây ra đó.
Cô chỉ muốn biết liệu chị và anh rể mình có vô tội trong việc này hay không, nhưng lời nói của An Vũ Dương lại giống như một con dao đâm vào cô.
Cô đã nghĩ như vậy trong vô thức sao? Nghĩ rằng chỉ cần chị và anh rể vô tội là được rồi?
Cô không muốn biết, cô không muốn biết…
“Cô muốn đáp án là như vậy, phải không?” An Vũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô ấy đã yêu anh đến mức không thể cứu được nữa rồi.
“Bây giờ tôi đang rất rối bời…”
Đầu của Giang Ninh Phiến cực kỳ đau. Cô lui về sau một bước.
Đây là cảm giác duy nhất mà cô có lúc này. Cô rất rối bời. Cô không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng cô vẫn phải đối mặt với nó.
“Nhưng đáp án đã khiến cô thất vọng rồi.” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng: “Không có. Chị và anh rể cô không tham gia vào cuộc diệt môn này. Thậm chí trước đó bọn họ còn cãi nhau với ba tôi về chuyện đó.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh.
Cãi nhau? Vì chuyện tàn sát cả dòng họ của anh ấy ư?
“Khi còn là một thiếu niên tôi đã tình cờ nghe được bọn họ thảo luận về chuyện này.” An Vũ Dương mở tay ra để gió cuốn bay những cánh hoa. Giọng nói lạnh nhạt của anh cất lên: “Chị gái và anh rể cô kiên quyết phản đối sự tàn bạo của ba tôi trong việc sát hại dòng họ của anh ta để duy trì thứ gọi là công lý.”
“…”
“Hồi đó chị gái và anh rể cô vẫn còn rất trẻ nhưng họ đã dám nói với ba tôi như vậy. Họ là những người ngay thẳng và lương thiện nhất mà tôi từng biết.” An Vũ Dương nói tiếp: “Sau này họ còn báo cho nhà họ Bùi chuyện này.”
Bùi là họ gốc của Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến mở to mắt một cách ngạc nhiên.
Năm đó chị và anh rể đã báo chuyện này cho nhà họ Bùi sao?
“Nhưng nhà họ Bùi vẫn không chạy thoát. Bọn họ không thoát khỏi lòng bàn tay của AN nên hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.” An Vũ Dương nói.
Hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.