Chương 434
An Mộc Hạ
06/08/2022
Chương 434
Lâu Doanh đang ở dưới cửa sổ, nghe thấy câu này, trong lòng thầm oán, anh mới là mèo hoang đấy.
Lâu Doanh lắng nghe tiếng bước chân, tính toán thời gian, đợi đến khi người tới gần, chuẩn bị đóng cửa sổ lại, cô ấy giơ hai tay lên, chậm rãi đứng lên, miệng nói: “Trả mạng cho ta, ta chết oan uổng quá, ta sẽ bóp chết ngươi.”
Lâu Doanh cố ý mặc váy đỏ, tóc dài buông xõa, trời lại đang rất khuya, chuyện này rõ ràng là có thể dọa người ta mất cả hồn.
“A! A! Ma kìa, ma nữ kìa.”
Vạn Nhất sợ đến mức chạy loạn xạ trong phòng.
Lâu Doanh cố nén cười, từ cửa sổ leo vào nhà, hệt như ma nữ áo đỏ trong phim kinh dị, tiếp tục giả làm ma: “Mau để ta bóp cổ ngươi, ngươi chết rồi, ta mới có thể đầu thai được…”
Vạn Nhất đang nháo nhào chạy quanh phòng, nơi anh ta trốn, Lâu Doanh đã đến trước chặn anh ta, đứng trước mặt anh ta để hù dọa: “Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi đừng trốn nữa.”
“A, mẹ ơi, có ma.”
Vạn Nhất quay đầu bỏ chạy.
Sau đó, sẽ có cảnh tượng tiếp theo tiếp theo.
Vạn Nhất nhảy tưng tưng khắp phòng tìm chỗ trốn, Lâu Doanh vẫn tiếp tục đùa dai để hù dọa anh ta.
Ở phòng kế bên kế bên kế bên nữa, Tô Yên nghe thấy có tiếng nói, nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Chồng à, sao hình như em nghe thấy tiếng lợn bị giết đấy.”
“Thôi, ngủ tiếp đi, hai đứa thiểu năng đang chơi game đấy.” Lục Cận Phong bỏ iPad tron, thì thấy Lâu Doanh mặc một bộ đồ màu đỏ, trèo lên cửa sổ, rồi anh lại nghe thấy Vạn Nhất la hét thảm thiết như giết lợn, cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.1
“Ừm.” Tô Yên buồn ngủ đến mức không chịu nổi, cô trở mình, tiếp tục ngủ.
Bên phía Vạn Nhất, anh ta đã không còn sức để chạy nữa, đi thẳng đến giường kiểu lớn, nhắm mắt lại, điệu bộ như kiểu để mặc cho người ta giày vò: “Đến đây, ma nữ áo đỏ, ông đây đã từng ngủ với phụ nữ, cũng đã từng ngủ với đàn ông rồi, còn chưa từng ngủ với ma nữ, cũng xem như là một chuyện tươi mới.”
“Ta sẽ bóp chết ngươi, xuống địa ngục cùng với ta đi…”
Lâu Doanh tiến đến gần mặt Vạn Nhất để dọa anh ta, còn chưa nói xong, Vạn Nhất đã trở mình đứng dậy, đè Lâu Doanh xuống dưới thân mình, nhanh chóng trói tay cô ấy lại, rồi cố định chặt trên đỉnh đầu cô ấy.
“Những người khác là chết dưới những bông hoa mẫu đơn, có làm ma cũng vẫn phong lưu. Ông đây thì lợi hại rồi, trực tiếp phong lưu cùng với một con ma.”
Nói rồi, Vạn Nhất cắn con ma nữ mặc áo đỏ một cái… Ồ, không đúng, đó là cổ của Lâu Doanh.
“Đau!”
Lâu Doanh đau đớn rên rỉ lên một tiếng, cũng không còn giả vờ nữa, mắng: “Gà luộc, thả tôi ra, anh là chó hay sao vậy.”
Lâu Doanh vùng vẫy lắc lư cái đầu qua lại, dùng miệng thổi bay tóc trên mặt, để lộ ra khuôn mặt.
“Ôi, sao lại là cô?” Vạn Nhất kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng rằng thật sự là ma mặc áo đỏ.”
“Cái đồ nhát gan, hèn nhát, mới như vậy mà đã doạ cho anh sợ chết khiếp rồi.”
“Ừ, tôi rất sợ, trái tim nhỏ bé của tôi sợ đến mức đập thình thịch rồi đây.” Vạn Nhất ôm ngực, làm ra bộ dạng trông rất sợ hãi: “Người phụ nữ xấu xa, đầu óc của cô thật tồi tệ, cô còn giả làm ma để hù dọa tôi. Người dọa người, sẽ dọa chết người đấy, nửa đêm cô trèo cửa sổ phòng tôi, rồi lại mặc ít như vậy, chẳng lẽ là… lại muốn đánh gục tôi sao?”
Lâu Doanh đang ở dưới cửa sổ, nghe thấy câu này, trong lòng thầm oán, anh mới là mèo hoang đấy.
Lâu Doanh lắng nghe tiếng bước chân, tính toán thời gian, đợi đến khi người tới gần, chuẩn bị đóng cửa sổ lại, cô ấy giơ hai tay lên, chậm rãi đứng lên, miệng nói: “Trả mạng cho ta, ta chết oan uổng quá, ta sẽ bóp chết ngươi.”
Lâu Doanh cố ý mặc váy đỏ, tóc dài buông xõa, trời lại đang rất khuya, chuyện này rõ ràng là có thể dọa người ta mất cả hồn.
“A! A! Ma kìa, ma nữ kìa.”
Vạn Nhất sợ đến mức chạy loạn xạ trong phòng.
Lâu Doanh cố nén cười, từ cửa sổ leo vào nhà, hệt như ma nữ áo đỏ trong phim kinh dị, tiếp tục giả làm ma: “Mau để ta bóp cổ ngươi, ngươi chết rồi, ta mới có thể đầu thai được…”
Vạn Nhất đang nháo nhào chạy quanh phòng, nơi anh ta trốn, Lâu Doanh đã đến trước chặn anh ta, đứng trước mặt anh ta để hù dọa: “Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi đừng trốn nữa.”
“A, mẹ ơi, có ma.”
Vạn Nhất quay đầu bỏ chạy.
Sau đó, sẽ có cảnh tượng tiếp theo tiếp theo.
Vạn Nhất nhảy tưng tưng khắp phòng tìm chỗ trốn, Lâu Doanh vẫn tiếp tục đùa dai để hù dọa anh ta.
Ở phòng kế bên kế bên kế bên nữa, Tô Yên nghe thấy có tiếng nói, nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Chồng à, sao hình như em nghe thấy tiếng lợn bị giết đấy.”
“Thôi, ngủ tiếp đi, hai đứa thiểu năng đang chơi game đấy.” Lục Cận Phong bỏ iPad tron, thì thấy Lâu Doanh mặc một bộ đồ màu đỏ, trèo lên cửa sổ, rồi anh lại nghe thấy Vạn Nhất la hét thảm thiết như giết lợn, cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.1
“Ừm.” Tô Yên buồn ngủ đến mức không chịu nổi, cô trở mình, tiếp tục ngủ.
Bên phía Vạn Nhất, anh ta đã không còn sức để chạy nữa, đi thẳng đến giường kiểu lớn, nhắm mắt lại, điệu bộ như kiểu để mặc cho người ta giày vò: “Đến đây, ma nữ áo đỏ, ông đây đã từng ngủ với phụ nữ, cũng đã từng ngủ với đàn ông rồi, còn chưa từng ngủ với ma nữ, cũng xem như là một chuyện tươi mới.”
“Ta sẽ bóp chết ngươi, xuống địa ngục cùng với ta đi…”
Lâu Doanh tiến đến gần mặt Vạn Nhất để dọa anh ta, còn chưa nói xong, Vạn Nhất đã trở mình đứng dậy, đè Lâu Doanh xuống dưới thân mình, nhanh chóng trói tay cô ấy lại, rồi cố định chặt trên đỉnh đầu cô ấy.
“Những người khác là chết dưới những bông hoa mẫu đơn, có làm ma cũng vẫn phong lưu. Ông đây thì lợi hại rồi, trực tiếp phong lưu cùng với một con ma.”
Nói rồi, Vạn Nhất cắn con ma nữ mặc áo đỏ một cái… Ồ, không đúng, đó là cổ của Lâu Doanh.
“Đau!”
Lâu Doanh đau đớn rên rỉ lên một tiếng, cũng không còn giả vờ nữa, mắng: “Gà luộc, thả tôi ra, anh là chó hay sao vậy.”
Lâu Doanh vùng vẫy lắc lư cái đầu qua lại, dùng miệng thổi bay tóc trên mặt, để lộ ra khuôn mặt.
“Ôi, sao lại là cô?” Vạn Nhất kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng rằng thật sự là ma mặc áo đỏ.”
“Cái đồ nhát gan, hèn nhát, mới như vậy mà đã doạ cho anh sợ chết khiếp rồi.”
“Ừ, tôi rất sợ, trái tim nhỏ bé của tôi sợ đến mức đập thình thịch rồi đây.” Vạn Nhất ôm ngực, làm ra bộ dạng trông rất sợ hãi: “Người phụ nữ xấu xa, đầu óc của cô thật tồi tệ, cô còn giả làm ma để hù dọa tôi. Người dọa người, sẽ dọa chết người đấy, nửa đêm cô trèo cửa sổ phòng tôi, rồi lại mặc ít như vậy, chẳng lẽ là… lại muốn đánh gục tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.