Chương 436
An Mộc Hạ
10/08/2022
“Tại sao lại không dùng được? Chỉ là nó khén chọn chỗ mà thôi. Ở trần gian không dùng được, nhưng sau này đi đến âm phủ không phải là có thể
xài được ngay sao.”
Vạn Nhất nắm chặt tay: “Coi như cô lợi hại.”
Lâu Doanh mỉm cười: “Gà luộc, ngủ ngon nhé.”
Nói xong, Lâu Doanh trèo cửa sổ ra ngoài.
Lâu Doanh định quay trở lại phòng để ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy điều gì đó khác lạ.
Trên biển có động tĩnh.
“Hạng Chí Viễn.”
“…”
An Vũ Dương im lặng.
Nói chuyện điện thoại xong, Giang Ninh Phiến quay trở lại, đẩy cửa đi vào trong.
Chỉ thấy Hạng Chí Viễn nằm ở đó, tay còn khoác lên chỗ vừa rồi cô nằm, tư thế như một đứa trẻ ỷ lại…
“Tôi nhất định sẽ khiến anh được tận mắt nhìn thấy tranh ở Florence.”
Giọng của Giang Ninh Phiến rất nhỏ, tự nói cho mình nghe.
Đồng thời, cô cũng quyết định…
Từ bỏ yêu anh.
…
Một ngày mới.
Trong phòng tạm giam tối tăm không có mặt trời, Hạng Chí Viễn buồn bực đá một phát vào tường.
“Bịch!”
Vật nhỏ Tiêm Tiêm này… Đã đồng ý với anh là sẽ không tùy tiện rời đi nữa, nhưng bây giờ lại biến mất mấy giờ liền…
Rốt cuộc cô có biết là những ngày tháng của anh không còn nhiều nữa hay không, sắp không được gặp cô rồi, sao cô có thể năm lần bảy lượt để anh phải chịu đựng sự giày vò vì không gặp được cô chứ.
Một giờ…
Lại một giờ nữa.
Hạng Chí Viễn chịu đựng đến mức sắp phát điên, đôi chân dài thẳng tắp không ngừng dạo bước ở trong phòng tối.
Vật nhỏ.
Cố tình muốn giày vò anh.
Hạng Chí Viễn đứng ngồi không yên, cuối cùng không đợi nổi nữa, đi tới bên cạnh cửa, đấm mạnh lên cái nút trò chuyện: “Tôi muốn gặp Giang Ninh Phiến!”
“Bây giờ cô ấy không rảnh.”
Thành viên của AN trả lời.
Mẹ nó!
Shit!
Hạng Chí Viễn khẽ chửi một tiếng, nếu còn tiếp tục bị nhốt ở trong căn phòng tối này anh nhất định sẽ bị điên: “Tôi muốn đi sân thượng!”
Vạn Nhất nắm chặt tay: “Coi như cô lợi hại.”
Lâu Doanh mỉm cười: “Gà luộc, ngủ ngon nhé.”
Nói xong, Lâu Doanh trèo cửa sổ ra ngoài.
Lâu Doanh định quay trở lại phòng để ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy điều gì đó khác lạ.
Trên biển có động tĩnh.
“Hạng Chí Viễn.”
“…”
An Vũ Dương im lặng.
Nói chuyện điện thoại xong, Giang Ninh Phiến quay trở lại, đẩy cửa đi vào trong.
Chỉ thấy Hạng Chí Viễn nằm ở đó, tay còn khoác lên chỗ vừa rồi cô nằm, tư thế như một đứa trẻ ỷ lại…
“Tôi nhất định sẽ khiến anh được tận mắt nhìn thấy tranh ở Florence.”
Giọng của Giang Ninh Phiến rất nhỏ, tự nói cho mình nghe.
Đồng thời, cô cũng quyết định…
Từ bỏ yêu anh.
…
Một ngày mới.
Trong phòng tạm giam tối tăm không có mặt trời, Hạng Chí Viễn buồn bực đá một phát vào tường.
“Bịch!”
Vật nhỏ Tiêm Tiêm này… Đã đồng ý với anh là sẽ không tùy tiện rời đi nữa, nhưng bây giờ lại biến mất mấy giờ liền…
Rốt cuộc cô có biết là những ngày tháng của anh không còn nhiều nữa hay không, sắp không được gặp cô rồi, sao cô có thể năm lần bảy lượt để anh phải chịu đựng sự giày vò vì không gặp được cô chứ.
Một giờ…
Lại một giờ nữa.
Hạng Chí Viễn chịu đựng đến mức sắp phát điên, đôi chân dài thẳng tắp không ngừng dạo bước ở trong phòng tối.
Vật nhỏ.
Cố tình muốn giày vò anh.
Hạng Chí Viễn đứng ngồi không yên, cuối cùng không đợi nổi nữa, đi tới bên cạnh cửa, đấm mạnh lên cái nút trò chuyện: “Tôi muốn gặp Giang Ninh Phiến!”
“Bây giờ cô ấy không rảnh.”
Thành viên của AN trả lời.
Mẹ nó!
Shit!
Hạng Chí Viễn khẽ chửi một tiếng, nếu còn tiếp tục bị nhốt ở trong căn phòng tối này anh nhất định sẽ bị điên: “Tôi muốn đi sân thượng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.