Chương 446
An Mộc Hạ
18/08/2022
“Ầm”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Để lại một căn phòng yên tĩnh.
Khung cảnh dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của chị trong bức ảnh đẹp động lòng người, đứa trẻ trong ảnh cũng cười một cách vô tư.
Tòa án cao cấp thành phố S.
Mặc dù toàn bộ phiên tòa được giữ bí mật nhưng bên truyền thông đã tập trung bên ngoài tòa án rất đông.
“Các vị khán giả thân mến, nếu không có gì ngoài ý muốn thì một ngày nắng đẹp hôm nay sẽ là ngày xét xử cuối cùng của vụ án Hạng Chí Viễn, chúng ta hãy yên lặng chờ đợi kết quả.”
Các phóng viên lần lượt cầm micro đọc tin tức trước máy quay của đài truyền hình bọn họ.
Các phóng viên lần lượt cầm micro đọc tin tức trước máy quay của đài truyền hình bọn họ.
Phòng xét xử số một.
Những người được cho phép vào nghe lần lượt đi vào và ngồi vào vị trí của mình.
Một nhóm người đàn ông mặc âu phục đen khí thế đi vào phòng số một, vây xung quanh một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi đi vào.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục, khoác bên ngoài một chiếc áo kiểu mới nhất của Pháp, trên người có khí thế mạnh mẽ, đang xoay chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ, ánh mắt hướng về ghế bị cáo.
Bên đó vẫn không có một ai.
“Ông Hạng, cậu Hạng một lúc nữa mới ra, ông ngồi trước đi.”
Cô Minh Thành dẫn đường cho Hạng Văn Thanh.
Sắc mặt Cô Minh Thành khó coi, vết sưng đỏ trên đầu vẫn chưa hết.
Sắc mặt của Hạng Văn Thanh còn khó coi hơn ai hết, hạ giọng nói: “Phiên toà cuối cùng, dặn dò xuống dưới, chuẩn bị cướp ngục cho tốt.”
Sắc mặt của Hạng Văn Thanh còn khó coi hơn ai hết, hạ giọng nói: “Phiên toà cuối cùng, dặn dò xuống dưới, chuẩn bị cướp ngục cho tốt.”
Có những chuyện phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Vâng, tôi hiểu.”
Cô Minh Thành cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trước cửa lại có một nhóm người đến.
Đều là thành viên của AN, vì Cô Minh Thành nhận ra con đ* Mục Thanh Linh trong đó.
Người đi đầu là một người đàn ông trẻ, gương mặt ôn hòa cùng với một bộ âu phục trắng thanh nhã, còn có một đôi mắt không có tiêu cự trên mặt như dùng để trang trí vậy.
Là An Vũ Dương.
Một đoàn người từ từ tiến vào.
“Tên mù thối!” Cô Minh Thành thấy An Vũ Dương thì lập tức gào lên: “Anh ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng có đạp hụt rồi ngã chết!”
An Vũ Dương như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh đi ngang Cô Minh Thành.
Hoàn toàn coi Cô Minh Thành là không khí.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Để lại một căn phòng yên tĩnh.
Khung cảnh dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của chị trong bức ảnh đẹp động lòng người, đứa trẻ trong ảnh cũng cười một cách vô tư.
Tòa án cao cấp thành phố S.
Mặc dù toàn bộ phiên tòa được giữ bí mật nhưng bên truyền thông đã tập trung bên ngoài tòa án rất đông.
“Các vị khán giả thân mến, nếu không có gì ngoài ý muốn thì một ngày nắng đẹp hôm nay sẽ là ngày xét xử cuối cùng của vụ án Hạng Chí Viễn, chúng ta hãy yên lặng chờ đợi kết quả.”
Các phóng viên lần lượt cầm micro đọc tin tức trước máy quay của đài truyền hình bọn họ.
Các phóng viên lần lượt cầm micro đọc tin tức trước máy quay của đài truyền hình bọn họ.
Phòng xét xử số một.
Những người được cho phép vào nghe lần lượt đi vào và ngồi vào vị trí của mình.
Một nhóm người đàn ông mặc âu phục đen khí thế đi vào phòng số một, vây xung quanh một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi đi vào.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục, khoác bên ngoài một chiếc áo kiểu mới nhất của Pháp, trên người có khí thế mạnh mẽ, đang xoay chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ, ánh mắt hướng về ghế bị cáo.
Bên đó vẫn không có một ai.
“Ông Hạng, cậu Hạng một lúc nữa mới ra, ông ngồi trước đi.”
Cô Minh Thành dẫn đường cho Hạng Văn Thanh.
Sắc mặt Cô Minh Thành khó coi, vết sưng đỏ trên đầu vẫn chưa hết.
Sắc mặt của Hạng Văn Thanh còn khó coi hơn ai hết, hạ giọng nói: “Phiên toà cuối cùng, dặn dò xuống dưới, chuẩn bị cướp ngục cho tốt.”
Sắc mặt của Hạng Văn Thanh còn khó coi hơn ai hết, hạ giọng nói: “Phiên toà cuối cùng, dặn dò xuống dưới, chuẩn bị cướp ngục cho tốt.”
Có những chuyện phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Vâng, tôi hiểu.”
Cô Minh Thành cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trước cửa lại có một nhóm người đến.
Đều là thành viên của AN, vì Cô Minh Thành nhận ra con đ* Mục Thanh Linh trong đó.
Người đi đầu là một người đàn ông trẻ, gương mặt ôn hòa cùng với một bộ âu phục trắng thanh nhã, còn có một đôi mắt không có tiêu cự trên mặt như dùng để trang trí vậy.
Là An Vũ Dương.
Một đoàn người từ từ tiến vào.
“Tên mù thối!” Cô Minh Thành thấy An Vũ Dương thì lập tức gào lên: “Anh ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng có đạp hụt rồi ngã chết!”
An Vũ Dương như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh đi ngang Cô Minh Thành.
Hoàn toàn coi Cô Minh Thành là không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.