Chương 478
An Mộc Hạ
05/09/2022
Hạ Tư Duệ đứng ở trong nhà, nghe thấy tiếng gọi, cả người liền trở
nên cứng ngắc rồi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía cô,
gương mặt lập tức trở nên nghiêm khắc, “Cô còn biết đường quay về nữa
hả? Về đây làm cái gì, tính về chọc giận tôi à?”
Nói rồi Hạ Tư Duệ quay lưng bước vào nhà, đôi chân khẽ run rẩy, lúc bước qua cửa, bà ấy loạng choạng suýt ngã.
“Mẹ ơi.” Giang Ninh Phiến vừa thấy cảnh này liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy bà ấy, “Người có sao không?”
Cô dùng từ “Người” để xưng hô với bà ấy.
Giữa mẹ con hai người trong phút chốc như trở thành hai người xa lạ.
“Không sao, cho dù tôi có chết bất đắc kỳ tử ở trong căn nhà này thì cũng không cần cô quan tâm, càng không cần cô làm người giữ tro cốt.” Hạ Tư Duệ lạnh lùng nói, giọng nói của bà trở nên già nua hơn rất nhiều so với tuổi thật, giơ tay đẩy cô ra thật tuyệt tình.
“…”
Giang Ninh Phiến bị đẩy sang một bên, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau, cô lấy trong túi ra một xấp tiền, “Mẹ à, số tiền này…”
Không đợi cô nói hết câu, Hạ Tư Duệ cầm lấy số tiền đó ném vào mặt cô: “Tôi không thèm chỗ tiền đó của cô.”
Cảm giác bị tiền đập vào mặt thật sự rất đau.
Từng tờ tiền rơi lả tả xuống đất.
Giang Ninh Phiến chỉ có thể đứng đó như một con rối, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hạ Tư Duệ tất bật trong căn bếp nhỏ.
Mãi một lúc thật lâu sau, Hạ Tư Duệ mới từ bếp bước ra, trên tay bưng một bát cháo, không vui liếc cô: “Sao cô còn chưa đi nữa, bộ muốn ở lại đây làm cho tôi tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Hạ Tư Duệ đặt bát cháo lên bàn trà, còn bản thân thì ngồi lên chiếc ghế mây cũ kỹ, dùng đũa gắp tôm, bắt đầu ăn một bữa sáng giản đơn nhất trong ngày.
Đó là một bát cháo hải sản.
Là món cháo mà Hạng Chí Viễn thích ăn nhất.
Ngay lúc này đây, Giang Ninh Phiến vậy mà vẫn còn có thể nghĩ vu vơ về Hạng Chí Viễn.
“…”
Là món cháo mà Hạng Chí Viễn thích ăn nhất.
Ngay lúc này đây, Giang Ninh Phiến vậy mà vẫn còn có thể nghĩ vu vơ về Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến không còn giống như ngày xưa nữa, bị mắng bèn bỏ đi, ngược lại cô bước đến ngồi xuống chiếc ghế mây bên tay trái của bà ấy.
“…”
Ánh mắt của Hạ Tư Duệ lộ lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô với ánh mắt không hài lòng, tiếp tục ăn cháo: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi không có chừa phần cho cô đâu.”
Giang Ninh Phiến cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn bà ấy, ngắm nhìn người thân duy nhất của mình đang ngồi đó ăn sáng.
Nói rồi Hạ Tư Duệ quay lưng bước vào nhà, đôi chân khẽ run rẩy, lúc bước qua cửa, bà ấy loạng choạng suýt ngã.
“Mẹ ơi.” Giang Ninh Phiến vừa thấy cảnh này liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy bà ấy, “Người có sao không?”
Cô dùng từ “Người” để xưng hô với bà ấy.
Giữa mẹ con hai người trong phút chốc như trở thành hai người xa lạ.
“Không sao, cho dù tôi có chết bất đắc kỳ tử ở trong căn nhà này thì cũng không cần cô quan tâm, càng không cần cô làm người giữ tro cốt.” Hạ Tư Duệ lạnh lùng nói, giọng nói của bà trở nên già nua hơn rất nhiều so với tuổi thật, giơ tay đẩy cô ra thật tuyệt tình.
“…”
Giang Ninh Phiến bị đẩy sang một bên, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau, cô lấy trong túi ra một xấp tiền, “Mẹ à, số tiền này…”
Không đợi cô nói hết câu, Hạ Tư Duệ cầm lấy số tiền đó ném vào mặt cô: “Tôi không thèm chỗ tiền đó của cô.”
Cảm giác bị tiền đập vào mặt thật sự rất đau.
Từng tờ tiền rơi lả tả xuống đất.
Giang Ninh Phiến chỉ có thể đứng đó như một con rối, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hạ Tư Duệ tất bật trong căn bếp nhỏ.
Mãi một lúc thật lâu sau, Hạ Tư Duệ mới từ bếp bước ra, trên tay bưng một bát cháo, không vui liếc cô: “Sao cô còn chưa đi nữa, bộ muốn ở lại đây làm cho tôi tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Hạ Tư Duệ đặt bát cháo lên bàn trà, còn bản thân thì ngồi lên chiếc ghế mây cũ kỹ, dùng đũa gắp tôm, bắt đầu ăn một bữa sáng giản đơn nhất trong ngày.
Đó là một bát cháo hải sản.
Là món cháo mà Hạng Chí Viễn thích ăn nhất.
Ngay lúc này đây, Giang Ninh Phiến vậy mà vẫn còn có thể nghĩ vu vơ về Hạng Chí Viễn.
“…”
Là món cháo mà Hạng Chí Viễn thích ăn nhất.
Ngay lúc này đây, Giang Ninh Phiến vậy mà vẫn còn có thể nghĩ vu vơ về Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến không còn giống như ngày xưa nữa, bị mắng bèn bỏ đi, ngược lại cô bước đến ngồi xuống chiếc ghế mây bên tay trái của bà ấy.
“…”
Ánh mắt của Hạ Tư Duệ lộ lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô với ánh mắt không hài lòng, tiếp tục ăn cháo: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi không có chừa phần cho cô đâu.”
Giang Ninh Phiến cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn bà ấy, ngắm nhìn người thân duy nhất của mình đang ngồi đó ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.