Chương 482
An Mộc Hạ
07/09/2022
Không biết Hạ Tư Duệ lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy bác sĩ ra, sau đó lập tức vung tay đánh tới tấp về phía cô.
Giang Ninh Phiến theo bản năng xoay người đưa lưng về phía mẹ cô, đưa tay bảo vệ bụng mình, mặc cho mẹ đánh lưng cô.
Cô không chống cự.
Cô biết mẹ cô khó chịu…
Cô có thể bị đánh, nhưng cô không thể để đứa trẻ xảy ra chuyện.
“Đứa con này là của cháu.”
Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng cất lên.
Nắm đấm trên lưng Giang Ninh Phiến cũng dừng lại.
Giang Ninh Phiến và mẹ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy An Vũ Dương vào. Anh ta mặc một chiếc áo len cổ chữ V trắng tuyết phối với một chiếc quần dài giản dị, vô cùng nho nhã. Anh ta đi vào cùng chú tài xế, đôi mắt như lưu ly không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Sắc mặt của anh ta cũng không quá tốt, có chút tái nhợt do bệnh.
“Bác, bác đừng trách Ninh Phiến, muốn trách thì trách cháu này.” An Vũ Dương đi thẳng về phía mẹ cô.
“Bác, bác đừng trách Ninh Phiến, muốn trách thì trách cháu này.” An Vũ Dương đi thẳng về phía mẹ cô.
Giang Ninh Phiến sợ hãi nhìn An Vũ Dương.
Anh ta điên rồi sao, sao anh ta lại ôm chuyện này vào người làm gì?
Hạ Tư Duệ nghe vậy lập tức kích động nhào về phía anh ta: “Tôi nói chứ sao cứ cách mấy ngày cậu lại đến thăm bà già như tôi, thì ra là có mục đích này.”
Vậy mà dám làm to bụng con gái nhà bà, chưa chồng mà đã có thai… Làm sao bà chấp nhận được chuyện này đây.
An Vũ Dương mặc cho bà ất đánh, không hề nhúc nhích.
Giang Ninh Phiến nhíu mày, cô không đành lòng cứ để An Vũ Dương bị hiểu lầm, tính mở miệng nói chuyện đã thấy An Vũ Dương mở miệng ra dấu với cô: “Im lặng. ”
“…”
Giang Ninh Phiến ngồi trên giường bệnh cắn môi.
“Bác gái, bác đừng như vậy.” An Vũ Dương mở to hai mắt không thấy đường, an ủi cảm xúc của Hạ Tư Duệ: “Cháu sẽ có trách nhiệm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.”
“Bác gái, bác đừng như vậy.” An Vũ Dương mở to hai mắt không thấy đường, an ủi cảm xúc của Hạ Tư Duệ: “Cháu sẽ có trách nhiệm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.”
“Cậu là một người mù, ngay cả bản thân cậu mà cậu còn cưa chăm sóc được thì làm sao cậu có thể chăm sóc cho nó chứ. Uổng cho tôi cứ tưởng rằng cậu là một người đàng hoàng, không ngờ tới cũng là mặt người dạ thú.”
Hạ Tư Duệ rất xúc động, không chấp nhận được việc con gái chưa chồng mà đã mang thai.
“…”
Mặt An Vũ Dương trắng bệch, sự tự ti trên mặt chợt hiện rồi biến mất.
“Mẹ à!”
Giang Ninh Phiến theo bản năng xoay người đưa lưng về phía mẹ cô, đưa tay bảo vệ bụng mình, mặc cho mẹ đánh lưng cô.
Cô không chống cự.
Cô biết mẹ cô khó chịu…
Cô có thể bị đánh, nhưng cô không thể để đứa trẻ xảy ra chuyện.
“Đứa con này là của cháu.”
Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng cất lên.
Nắm đấm trên lưng Giang Ninh Phiến cũng dừng lại.
Giang Ninh Phiến và mẹ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy An Vũ Dương vào. Anh ta mặc một chiếc áo len cổ chữ V trắng tuyết phối với một chiếc quần dài giản dị, vô cùng nho nhã. Anh ta đi vào cùng chú tài xế, đôi mắt như lưu ly không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Sắc mặt của anh ta cũng không quá tốt, có chút tái nhợt do bệnh.
“Bác, bác đừng trách Ninh Phiến, muốn trách thì trách cháu này.” An Vũ Dương đi thẳng về phía mẹ cô.
“Bác, bác đừng trách Ninh Phiến, muốn trách thì trách cháu này.” An Vũ Dương đi thẳng về phía mẹ cô.
Giang Ninh Phiến sợ hãi nhìn An Vũ Dương.
Anh ta điên rồi sao, sao anh ta lại ôm chuyện này vào người làm gì?
Hạ Tư Duệ nghe vậy lập tức kích động nhào về phía anh ta: “Tôi nói chứ sao cứ cách mấy ngày cậu lại đến thăm bà già như tôi, thì ra là có mục đích này.”
Vậy mà dám làm to bụng con gái nhà bà, chưa chồng mà đã có thai… Làm sao bà chấp nhận được chuyện này đây.
An Vũ Dương mặc cho bà ất đánh, không hề nhúc nhích.
Giang Ninh Phiến nhíu mày, cô không đành lòng cứ để An Vũ Dương bị hiểu lầm, tính mở miệng nói chuyện đã thấy An Vũ Dương mở miệng ra dấu với cô: “Im lặng. ”
“…”
Giang Ninh Phiến ngồi trên giường bệnh cắn môi.
“Bác gái, bác đừng như vậy.” An Vũ Dương mở to hai mắt không thấy đường, an ủi cảm xúc của Hạ Tư Duệ: “Cháu sẽ có trách nhiệm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.”
“Bác gái, bác đừng như vậy.” An Vũ Dương mở to hai mắt không thấy đường, an ủi cảm xúc của Hạ Tư Duệ: “Cháu sẽ có trách nhiệm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.”
“Cậu là một người mù, ngay cả bản thân cậu mà cậu còn cưa chăm sóc được thì làm sao cậu có thể chăm sóc cho nó chứ. Uổng cho tôi cứ tưởng rằng cậu là một người đàng hoàng, không ngờ tới cũng là mặt người dạ thú.”
Hạ Tư Duệ rất xúc động, không chấp nhận được việc con gái chưa chồng mà đã mang thai.
“…”
Mặt An Vũ Dương trắng bệch, sự tự ti trên mặt chợt hiện rồi biến mất.
“Mẹ à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.