Chương 492
An Mộc Hạ
13/09/2022
Lại là một tràng hoan hô khí thế.
Hạng Chí Viễn cũng xoay người theo, anh chậm rãi giơ tay lên nắm chặt thành quyền, hướng nắm đấm ra ngoài để lộ chiếc nhẫn đầu hồ ly phản chiếu ánh sáng sắc bén trên ngón trỏ.
“Cậu chủ! Cậu chủ muôn năm! Nhà họ Hạng đời đời hưng thịnh!”
“Ông chủ Hạng muôn năm!”
Có người reo hò chói tai.
Có người bắt đầu nhảy múa reo hò.
Nhưng trên mặt Hạng Chí Viễn vẫn không có biểu cảm gì, anh chỉ hờ hững nghe những lời hoan hô và chúc mừng của mọi người.
“Chí Viễn, hôm nay ba nuôi cho con song hỷ lâm môn.” Hạng Văn Thanh đứng cạnh anh cười nói, vẻ mặt vui mừng: “Con xem ba đã tìm ai tới cho con này.”
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn ông ta, ánh mắt cũng không hề dao động
Giống như tất cả mọi thứ không liên quan tới anh.
“Bốp Bốp.”
Hạng Văn Thanh vỗ tay hai cái.
“Cậu chủ.”
Mấy cô gái trẻ tuổi mặc bộ sườn xám màu đỏ kiểu dáng Trung Quốc đi ra, đi tới trước mặt Hạng Chí Viễn. Ai nấy cũng mang vẻ tươi cười, giọng nói nũng nịu.
Mỗi một người phụ nữ đều cầm cái khay, trên khay có đủ các loại chìa khóa, sổ ghi nhớ và rất nhiều xấp tài liệu.
“Chí Viễn, từ giờ về sau những thứ này đều là của con.” Hạng Văn Thanh vỗ cánh tay Hạng Chí Viễn, ông ta nhìn chuỗi chìa khóa trong khay rồi nói: “Đừng khiến ba thất vọng.”
Tư liệu, tất cả chìa khóa và sổ ghi chép của nhà họ Hạng.
Những thứ này về sau đều do một tay anh quản lý.
“Vâng, ba nuôi.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu, cũng không đưa tay nhận lấy.
“Leng keng…”
Bỗng nhiên, một tràng tiếng chuông trong trẻo dễ nghe vang lên.
Không khí sôi nổi trong đại sảnh ngôi chùa bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng chuông leng keng kia, giống như âm thanh sạch sẽ nhất vang lên trong sương sớm, mang theo trong trẻo khó nói.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn trở nên cứng đờ, anh chở ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia, đôi mắt sâu thẩm lộ ra sợ hãi…
Ở lối ra cửa phụ, một dáng người yểu điệu chậm rãi đi vào, người đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ kiểu dáng Trung Quốc làm nổi bật đường cong chữ S, khoe vòng eo nhỏ nhắn.
Hạng Chí Viễn cũng xoay người theo, anh chậm rãi giơ tay lên nắm chặt thành quyền, hướng nắm đấm ra ngoài để lộ chiếc nhẫn đầu hồ ly phản chiếu ánh sáng sắc bén trên ngón trỏ.
“Cậu chủ! Cậu chủ muôn năm! Nhà họ Hạng đời đời hưng thịnh!”
“Ông chủ Hạng muôn năm!”
Có người reo hò chói tai.
Có người bắt đầu nhảy múa reo hò.
Nhưng trên mặt Hạng Chí Viễn vẫn không có biểu cảm gì, anh chỉ hờ hững nghe những lời hoan hô và chúc mừng của mọi người.
“Chí Viễn, hôm nay ba nuôi cho con song hỷ lâm môn.” Hạng Văn Thanh đứng cạnh anh cười nói, vẻ mặt vui mừng: “Con xem ba đã tìm ai tới cho con này.”
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn ông ta, ánh mắt cũng không hề dao động
Giống như tất cả mọi thứ không liên quan tới anh.
“Bốp Bốp.”
Hạng Văn Thanh vỗ tay hai cái.
“Cậu chủ.”
Mấy cô gái trẻ tuổi mặc bộ sườn xám màu đỏ kiểu dáng Trung Quốc đi ra, đi tới trước mặt Hạng Chí Viễn. Ai nấy cũng mang vẻ tươi cười, giọng nói nũng nịu.
Mỗi một người phụ nữ đều cầm cái khay, trên khay có đủ các loại chìa khóa, sổ ghi nhớ và rất nhiều xấp tài liệu.
“Chí Viễn, từ giờ về sau những thứ này đều là của con.” Hạng Văn Thanh vỗ cánh tay Hạng Chí Viễn, ông ta nhìn chuỗi chìa khóa trong khay rồi nói: “Đừng khiến ba thất vọng.”
Tư liệu, tất cả chìa khóa và sổ ghi chép của nhà họ Hạng.
Những thứ này về sau đều do một tay anh quản lý.
“Vâng, ba nuôi.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu, cũng không đưa tay nhận lấy.
“Leng keng…”
Bỗng nhiên, một tràng tiếng chuông trong trẻo dễ nghe vang lên.
Không khí sôi nổi trong đại sảnh ngôi chùa bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng chuông leng keng kia, giống như âm thanh sạch sẽ nhất vang lên trong sương sớm, mang theo trong trẻo khó nói.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn trở nên cứng đờ, anh chở ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia, đôi mắt sâu thẩm lộ ra sợ hãi…
Ở lối ra cửa phụ, một dáng người yểu điệu chậm rãi đi vào, người đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ kiểu dáng Trung Quốc làm nổi bật đường cong chữ S, khoe vòng eo nhỏ nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.