Chương 494
An Mộc Hạ
13/09/2022
Một bàn ăn đầy món ăn Pháp, nhưng vẫn chưa hề động đũa.
Trên ghế sô pha, Hạng Chí Viễn hờ hững ngồi, tóc ngắn, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén. Một chân anh bắt chéo, một tay đặt lên đầu gối, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phát ra khí phách.
“Thì ra anh vẫn như hồi còn bé, vẫn trầm mặc ít nói như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm ngồi đối diện anh mỉm cười nói, không mang ý trách móc nào: “Không đúng, khi còn bé anh không thèm nói một chữ với em, em thật sự còn tưởng rằng anh bị câm điếc nữa đấy.”
Kể từ lúc bọn họ bắt đầu ngồi trong gian phòng này.
Hạng Chí Viễn không nói với cô ấy một câu nào.
Phải nói, từ chùa đi ra khách sạn anh chưa từng mở miệng nói, giống như một người câm vậy…
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngước mắt lên nhìn thẳng cô ấy: “Cô có biết Giang Ninh Phiến không?”
Hạ Tiêm Tiêm nghe giọng nói của anh, trên mặt lộ ra tia xấu hổ: “Bác trai nói anh tìm em mười năm rồi, cho nên em mới đồng ý đến Thái Lan gặp anh một lần. Nhưng không nghĩ tới, anh nói câu đầu lại là hỏi chuyện này, xem ra là do em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Hạ Tiêm Tiêm có một gương mặt rất trong sáng, nói gì cũng sạch sẽ, êm tai như tiếng chuông.
Đây là dáng vẻ mông lung trong tưởng tượng của anh.
Nhưng anh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng…
Anh đã bị lừa hai lần rồi.
Bị lừa nhiều lần, lòng cũng không chịu nổi có thêm giày vò nữa.
“…”
Hạng Chí Viễn không để ý tới cô ấy, anh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, phun ra một làn khói.
“Khụ, khụ.” Hạ Tiêm Tiêm bị sặc, cô ấy vội vàng lấy tay che mũi, nhíu mày chịu đựng.
“…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn khẽ động. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khi có cấp dưới hút thuốc, Giang Ninh Phiến cũng dùng ngón tay đặt dưới mũi như vậy, nhíu mày chịu đựng mùi thuốc lá…
Sau đó, anh không bao giờ đụng tới thuốc nữa.
Nghĩ đến Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn phát hiện trái tim mình lại có chút đau đớn.
Hạng Chí Viễn đưa tay gạt điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh.
Hạ Tiêm Tiêm thấy vậy thì nở nụ cười trong sáng, tâm lý nói: “Em không sao, anh cứ hút đi.”
“Cô biết Giang Ninh Phiến không?”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Biết chứ, trước khi em rời đi thì Ninh Phiến là bạn tốt của em.” Giọng nói Hạ Tiêm Tiêm nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời trong suốt: “Em còn nhớ rõ khi đó, vốn dĩ em định dẫn cô ấy đi gặp anh mà không ngờ đột nhiên không thấy anh đâu.”
Trên ghế sô pha, Hạng Chí Viễn hờ hững ngồi, tóc ngắn, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén. Một chân anh bắt chéo, một tay đặt lên đầu gối, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phát ra khí phách.
“Thì ra anh vẫn như hồi còn bé, vẫn trầm mặc ít nói như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm ngồi đối diện anh mỉm cười nói, không mang ý trách móc nào: “Không đúng, khi còn bé anh không thèm nói một chữ với em, em thật sự còn tưởng rằng anh bị câm điếc nữa đấy.”
Kể từ lúc bọn họ bắt đầu ngồi trong gian phòng này.
Hạng Chí Viễn không nói với cô ấy một câu nào.
Phải nói, từ chùa đi ra khách sạn anh chưa từng mở miệng nói, giống như một người câm vậy…
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngước mắt lên nhìn thẳng cô ấy: “Cô có biết Giang Ninh Phiến không?”
Hạ Tiêm Tiêm nghe giọng nói của anh, trên mặt lộ ra tia xấu hổ: “Bác trai nói anh tìm em mười năm rồi, cho nên em mới đồng ý đến Thái Lan gặp anh một lần. Nhưng không nghĩ tới, anh nói câu đầu lại là hỏi chuyện này, xem ra là do em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Hạ Tiêm Tiêm có một gương mặt rất trong sáng, nói gì cũng sạch sẽ, êm tai như tiếng chuông.
Đây là dáng vẻ mông lung trong tưởng tượng của anh.
Nhưng anh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng…
Anh đã bị lừa hai lần rồi.
Bị lừa nhiều lần, lòng cũng không chịu nổi có thêm giày vò nữa.
“…”
Hạng Chí Viễn không để ý tới cô ấy, anh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, phun ra một làn khói.
“Khụ, khụ.” Hạ Tiêm Tiêm bị sặc, cô ấy vội vàng lấy tay che mũi, nhíu mày chịu đựng.
“…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn khẽ động. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khi có cấp dưới hút thuốc, Giang Ninh Phiến cũng dùng ngón tay đặt dưới mũi như vậy, nhíu mày chịu đựng mùi thuốc lá…
Sau đó, anh không bao giờ đụng tới thuốc nữa.
Nghĩ đến Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn phát hiện trái tim mình lại có chút đau đớn.
Hạng Chí Viễn đưa tay gạt điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh.
Hạ Tiêm Tiêm thấy vậy thì nở nụ cười trong sáng, tâm lý nói: “Em không sao, anh cứ hút đi.”
“Cô biết Giang Ninh Phiến không?”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Biết chứ, trước khi em rời đi thì Ninh Phiến là bạn tốt của em.” Giọng nói Hạ Tiêm Tiêm nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời trong suốt: “Em còn nhớ rõ khi đó, vốn dĩ em định dẫn cô ấy đi gặp anh mà không ngờ đột nhiên không thấy anh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.