Chương 497
An Mộc Hạ
18/09/2022
Sau đó, Hạ Tiêm Tiêm bắt đầu luyên thuyên nhắc lại chuyện trước đây.
Nói về sự thay đổi của người và vật ở cảng biển.
Nói về những việc lúc nhỏ cô ấy đã làm cho anh.
Nói về sự trầm lặng, cảnh giác trong mắt anh lúc nhỏ.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như đã quay lại cảng biển năm đó, một mình anh cô độc ngồi dựa vào tường, Tiêm Tiêm cứ lo nói chuyện, đôi lúc lại nói vài câu, đôi lúc lại nói vài câu.
Coi anh như một búp bê vải mà dốc bầu tâm sự.
Anh không trả lời, cô ấy cũng không để tâm.
Cô ấy vẫn y như lúc nhỏ.
Không giống Giang Ninh Phiến, gần như không kể về chuyện lúc nhỏ với anh, đương nhiên rồi, một thứ đồ giả nói nhiều sẽ sợ bại lộ.
“Có cơ hội thật muốn quay lại cảng biển xem xem.” Hạ Tiêm Tiêm cười nói, đôi mắng sáng rực mang theo sự sạch sẽ trong veo: “Em còn nhớ anh rất thích vẽ tranh, nhưng em không hề xem được tranh anh vẽ.”
Hạng Chí Viễn lặng lẽ nhìn cô ấy.
“Nhưng sau này em có đọc một số sách về tâm lý, thật ra vẽ tranh như anh thể hiện sự sợ hãi tột độ, bất an, chịu kích động trong nội tâm. Bỏ đi, bây giờ không nói những thứ này nữa, gặp lại là một chuyện vui.”
Hạ Tiêm Tiêm một mình nói rất vui vẻ, lắc lư thân người, chiếc chuông ở eo cũng vang lên theo.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lập tức nhìn theo chiếc chuông đó.
Người phụ nữ này… chính là cô bé đã cứu anh ở cảng biển năm đó.
Tiếng chuông trong trẻo là âm thanh trong sạch nhất thế gian này.
Như cứu rỗi.
Trong lúc Hạ Tiêm Tiêm đang tự nói một mình, Hạng Chí Viễn giơ tay lấy con dao trước mặt cô ấy, dùng khăn giấy lau qua rồi đặt về chỗ cũ…
“…”
Hạ Tiêm Tiêm ngạc nhiên nhìn anh.
Hạng Chí Viễn nho nhã cắt thịt bò trong đĩa, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đổi đĩa, đưa đĩa thịt đã cắt xong cho Hạ Tiêm Tiêm.
Cả quá trình đều im lặng và cứng nhắc.
Mặt của anh vẫn luôn không có biểu cảm gì, không nhìn được là vui hay buồn.
“Thì ra anh có thể dịu dàng như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm sửng sốt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự thích thú, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn thịt bò.
“Sau đó em sống có tốt không?”
Hạng Chí Viễn cuối cùng cũng hỏi câu hỏi thứ hai, không liên quan gì đến Giang Ninh Phiến.
“Tốt.” Hạ Tiêm Tiêm ngậm thịt bò trong miệng, trả lời không rõ ràng, ngón tay che miệng, gương mặt vui vẻ, giọng nói trong trẻo như tiếng suối: “Đi đến Canada, cũng nhớ quê lắm, còn vẫn luôn không biết sau đó anh đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, có một nút thắt trong lòng.”
Nói về sự thay đổi của người và vật ở cảng biển.
Nói về những việc lúc nhỏ cô ấy đã làm cho anh.
Nói về sự trầm lặng, cảnh giác trong mắt anh lúc nhỏ.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như đã quay lại cảng biển năm đó, một mình anh cô độc ngồi dựa vào tường, Tiêm Tiêm cứ lo nói chuyện, đôi lúc lại nói vài câu, đôi lúc lại nói vài câu.
Coi anh như một búp bê vải mà dốc bầu tâm sự.
Anh không trả lời, cô ấy cũng không để tâm.
Cô ấy vẫn y như lúc nhỏ.
Không giống Giang Ninh Phiến, gần như không kể về chuyện lúc nhỏ với anh, đương nhiên rồi, một thứ đồ giả nói nhiều sẽ sợ bại lộ.
“Có cơ hội thật muốn quay lại cảng biển xem xem.” Hạ Tiêm Tiêm cười nói, đôi mắng sáng rực mang theo sự sạch sẽ trong veo: “Em còn nhớ anh rất thích vẽ tranh, nhưng em không hề xem được tranh anh vẽ.”
Hạng Chí Viễn lặng lẽ nhìn cô ấy.
“Nhưng sau này em có đọc một số sách về tâm lý, thật ra vẽ tranh như anh thể hiện sự sợ hãi tột độ, bất an, chịu kích động trong nội tâm. Bỏ đi, bây giờ không nói những thứ này nữa, gặp lại là một chuyện vui.”
Hạ Tiêm Tiêm một mình nói rất vui vẻ, lắc lư thân người, chiếc chuông ở eo cũng vang lên theo.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lập tức nhìn theo chiếc chuông đó.
Người phụ nữ này… chính là cô bé đã cứu anh ở cảng biển năm đó.
Tiếng chuông trong trẻo là âm thanh trong sạch nhất thế gian này.
Như cứu rỗi.
Trong lúc Hạ Tiêm Tiêm đang tự nói một mình, Hạng Chí Viễn giơ tay lấy con dao trước mặt cô ấy, dùng khăn giấy lau qua rồi đặt về chỗ cũ…
“…”
Hạ Tiêm Tiêm ngạc nhiên nhìn anh.
Hạng Chí Viễn nho nhã cắt thịt bò trong đĩa, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đổi đĩa, đưa đĩa thịt đã cắt xong cho Hạ Tiêm Tiêm.
Cả quá trình đều im lặng và cứng nhắc.
Mặt của anh vẫn luôn không có biểu cảm gì, không nhìn được là vui hay buồn.
“Thì ra anh có thể dịu dàng như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm sửng sốt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự thích thú, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn thịt bò.
“Sau đó em sống có tốt không?”
Hạng Chí Viễn cuối cùng cũng hỏi câu hỏi thứ hai, không liên quan gì đến Giang Ninh Phiến.
“Tốt.” Hạ Tiêm Tiêm ngậm thịt bò trong miệng, trả lời không rõ ràng, ngón tay che miệng, gương mặt vui vẻ, giọng nói trong trẻo như tiếng suối: “Đi đến Canada, cũng nhớ quê lắm, còn vẫn luôn không biết sau đó anh đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, có một nút thắt trong lòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.