Chương 501
An Mộc Hạ
22/09/2022
“Cũng ổn.” Giang Ninh Phiến cười, vì đứa trẻ, cho dù gặp phải chuyện
gì cũng phải mỉm cười: “Kiểm tra nói đứa trẻ vẫn luôn khỏe mạnh, ngày
sinh dự tính vào ba tháng sau.”
“Vậy thì tốt.”
An Vũ Dương nở nụ cười dịu dàng.
Nói xong, đột nhiên một hồi chuông vang lên.
Kích thích thần kinh của Giang Ninh Phiến.
“Tôi nghe thấy tiếng chuông rồi.” An Vũ Dương cũng nghe thấy, cả người chấn động.
Anh đã không nghe thấy tiếng chuông động lòng người đó từ rất lâu rồi.
Giang Ninh Phiến bất giác quay đầu nhìn ra ngoài, lại là chiếc Lamborghini đó đang đỗ ở bên đường, rất bắt mắt, một cô gái trẻ đứng bên cạnh xe, thân xe che hết nửa người cô ấy.
Cô gái cúi đầu cười với người trong xe, tay giơ vài chiếc túi hàng hiệu lên.
“Sao vậy?” An Vũ Dương cảm giác tốc độ xe cô chậm lại.
“Không sao.”
Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, đạp ga lái xe về phía trước.
Bên đường, cửa xe được mở ra.
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Hạng Chí Viễn giơ tay đóng cửa xe.
Anh vòng qua ghế lái, một tay gác lên cửa sổ xe, một tay tùy ý nắm lấy vô lăng, môi mỏng nhếch lên: “Có chuyện phải làm.”
Ngắn gọn súc tích.
“Được thôi. Em đồng ý cùng anh làm bất cứ chuyện gì.”
Hạ Tiêm Tiêm ngây thơ.
Hạng Chí Viễn nghe vậy quay lại nhìn cô ấy, chỉ thấy trong mắt cô ấy toàn là sự ỷ lại.
Giang Ninh Phiến trước giờ sẽ không như vậy.
Cho dù anh làm gì, cô cũng sẽ nghi ngờ, cô luôn phân rõ trắng đen, rất lạnh nhạt với tình cảm.
“Vậy thì tốt.”
An Vũ Dương nở nụ cười dịu dàng.
Nói xong, đột nhiên một hồi chuông vang lên.
Kích thích thần kinh của Giang Ninh Phiến.
“Tôi nghe thấy tiếng chuông rồi.” An Vũ Dương cũng nghe thấy, cả người chấn động.
Anh đã không nghe thấy tiếng chuông động lòng người đó từ rất lâu rồi.
Giang Ninh Phiến bất giác quay đầu nhìn ra ngoài, lại là chiếc Lamborghini đó đang đỗ ở bên đường, rất bắt mắt, một cô gái trẻ đứng bên cạnh xe, thân xe che hết nửa người cô ấy.
Cô gái cúi đầu cười với người trong xe, tay giơ vài chiếc túi hàng hiệu lên.
“Sao vậy?” An Vũ Dương cảm giác tốc độ xe cô chậm lại.
“Không sao.”
Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, đạp ga lái xe về phía trước.
Bên đường, cửa xe được mở ra.
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Hạng Chí Viễn giơ tay đóng cửa xe.
Anh vòng qua ghế lái, một tay gác lên cửa sổ xe, một tay tùy ý nắm lấy vô lăng, môi mỏng nhếch lên: “Có chuyện phải làm.”
Ngắn gọn súc tích.
“Được thôi. Em đồng ý cùng anh làm bất cứ chuyện gì.”
Hạ Tiêm Tiêm ngây thơ.
Hạng Chí Viễn nghe vậy quay lại nhìn cô ấy, chỉ thấy trong mắt cô ấy toàn là sự ỷ lại.
Giang Ninh Phiến trước giờ sẽ không như vậy.
Cho dù anh làm gì, cô cũng sẽ nghi ngờ, cô luôn phân rõ trắng đen, rất lạnh nhạt với tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.