Chương 506
An Mộc Hạ
25/09/2022
Giang Ninh Phiến bị ôm không thoải mái, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng
tay của An Vũ Dương, nghi ngờ nhìn về phía Đới Thanh Lâm: “Gì?”
Si tình gì?
“…”
Đới Thanh Lâm nhún vai, không nói gì.
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương: “Anh sao rồi?”
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, gương mặt lành lạnh ít đi vài phần điển trai, đôi mắt anh ta sưng lên, ứ máu, mắt anh ta nặng nề, trông không tốt lắm.
Cô giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt anh ta: “Anh nhìn thấy không?”.
“…”
An Vũ Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, một tay run run giơ lên sờ vào mặt cô, ngón tay thô ráp chầm chậm lướt qua lông mày, lông mi, mũi, miệng… của cô.
Cô ngạc nhiên mở to mắt.
An Vũ Dương chăm chú nhìn mặt cô, mắt đỏ lên, ngón tay dừng lại trên mặt cô: “Thì ra, đây là dáng vẻ của cô.”
Anh ta nói, thì ra đây là dáng vẻ của cô.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên mất đi động tác đẩy anh ta ra, sững sờ nhìn mắt của anh ta: “Anh nhìn thấy thật rồi?”
Thật tốt quá.
“Này này…” Đới Thanh Lâm không nhịn được nói chen vào, trêu chọc: “An, đừng quậy nữa, với thị lực của cậu bây giờ làm sao có thể nhìn rõ được một người, cậu nghĩ người nào cũng trông giống như mắt cậu đang nhìn thấy sao?”
An Vũ Dương nhìn hình ảnh mờ ảo trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Không phải sao?”
Giang Ninh Phiến không phải trông như vậy.
Giang Ninh Phiến nghe cuộc đối thoại của hai người thì hiểu ra, không kìm được mà cười ra tiếng: “Vũ Dương, tôi trong mắt anh bây giờ như thế nào?”
An Vũ Dương hiểu ra mình hiểu lầm rồi, gương mặt lành lạnh xuất hiện chút bối rối: “Mắt tôi có một chút ánh sáng.”
Anh ta nhìn những hình ảnh mờ nhạt ấy thành Giang Ninh Phiến.
Cũng phải, có lẽ một người sẽ rõ nét hơn.
“Đây là bi thương trước giờ chưa từng được nhìn thấy qua mà.” Đới Thanh Lâm vội vàng lắc đầu, nói chuyện rất khoa trương, nói với Giang Ninh Phiến: “Sờ cả nửa ngày còn tưởng chút ánh sáng đó là cô đó, cậu ta lợi dụng cô rồi.”
“…”
An Vũ Dương lạnh nhạt nhìn Đới Thanh Lâm.
Đới Thanh Lâm lè lưỡi: “Ok, tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi tôi đi.”
“Đợi đã.” Giang Ninh Phiến gọi anh ta: “Bây giờ phẫu thuật này của Vũ Dương được coi là thành công rồi đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy khi nào mới có thể nhìn rõ ràng?” Giang Ninh Phiến hỏi, việc này rất quan trọng.
Si tình gì?
“…”
Đới Thanh Lâm nhún vai, không nói gì.
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương: “Anh sao rồi?”
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, gương mặt lành lạnh ít đi vài phần điển trai, đôi mắt anh ta sưng lên, ứ máu, mắt anh ta nặng nề, trông không tốt lắm.
Cô giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt anh ta: “Anh nhìn thấy không?”.
“…”
An Vũ Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, một tay run run giơ lên sờ vào mặt cô, ngón tay thô ráp chầm chậm lướt qua lông mày, lông mi, mũi, miệng… của cô.
Cô ngạc nhiên mở to mắt.
An Vũ Dương chăm chú nhìn mặt cô, mắt đỏ lên, ngón tay dừng lại trên mặt cô: “Thì ra, đây là dáng vẻ của cô.”
Anh ta nói, thì ra đây là dáng vẻ của cô.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên mất đi động tác đẩy anh ta ra, sững sờ nhìn mắt của anh ta: “Anh nhìn thấy thật rồi?”
Thật tốt quá.
“Này này…” Đới Thanh Lâm không nhịn được nói chen vào, trêu chọc: “An, đừng quậy nữa, với thị lực của cậu bây giờ làm sao có thể nhìn rõ được một người, cậu nghĩ người nào cũng trông giống như mắt cậu đang nhìn thấy sao?”
An Vũ Dương nhìn hình ảnh mờ ảo trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Không phải sao?”
Giang Ninh Phiến không phải trông như vậy.
Giang Ninh Phiến nghe cuộc đối thoại của hai người thì hiểu ra, không kìm được mà cười ra tiếng: “Vũ Dương, tôi trong mắt anh bây giờ như thế nào?”
An Vũ Dương hiểu ra mình hiểu lầm rồi, gương mặt lành lạnh xuất hiện chút bối rối: “Mắt tôi có một chút ánh sáng.”
Anh ta nhìn những hình ảnh mờ nhạt ấy thành Giang Ninh Phiến.
Cũng phải, có lẽ một người sẽ rõ nét hơn.
“Đây là bi thương trước giờ chưa từng được nhìn thấy qua mà.” Đới Thanh Lâm vội vàng lắc đầu, nói chuyện rất khoa trương, nói với Giang Ninh Phiến: “Sờ cả nửa ngày còn tưởng chút ánh sáng đó là cô đó, cậu ta lợi dụng cô rồi.”
“…”
An Vũ Dương lạnh nhạt nhìn Đới Thanh Lâm.
Đới Thanh Lâm lè lưỡi: “Ok, tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi tôi đi.”
“Đợi đã.” Giang Ninh Phiến gọi anh ta: “Bây giờ phẫu thuật này của Vũ Dương được coi là thành công rồi đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy khi nào mới có thể nhìn rõ ràng?” Giang Ninh Phiến hỏi, việc này rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.