Chương 514
An Mộc Hạ
14/10/2022
Hạng Chí Viễn cắn răng, ánh mắt nhìn vào xấp ảnh trên mặt đất, nhìn
vào nụ cười chướng mắt của Giang Ninh Phiến, anh gắng gượng kìm nén cơn
đau như vụn vỡ, đôi mắt anh phủ đầy khói mù như đang bốc lửa, có cả giọt nước mắt nóng hổi…
Cô đã lên giường với An Vũ Dương.
Ha ha.
Giang Ninh Phiến, chỉ có cô.
Ba tháng rồi mà vẫn có thể giày vò anh như vậy.
“Anh trai câm điếc.” Hạ Tiêm Tiêm đi đến ban công, ánh mắt sáng ngời của cô ta nghi ngờ nhìn anh: “Anh sao vậy? Anh không sao chứ?”
“Anh không sao.”
Hạng Chí Viễn nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc của mình, ánh mắt anh trở nên hờ hững, gương mặt quyến rũ quay sang một bên.
Hạ Tiêm Tiêm quan sát nét mặt anh, sau khi chắc chắn anh không sao mới yên tâm.
Có rất nhiều sao trên bầu trời, chi chít chằng chịt, tô điểm cho bầu trời đêm.
Hạ Tiêm Tiêm đặt tay lên lan can trước ban công, chiếc chuông bên hông thỉnh thoảng lại reo lên.
Hạng Chí Viễn nhìn xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh bị anh ném đi.
“Anh trai câm điếc, có phải nếu lần này anh xử lý hết tất cả việc có thể xử lý ở thành phố S thì anh sẽ vui lên không?” Hạ Tiêm Tiêm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cô ta hướng ánh mắt về phía Hạng Chí Viễn, ánh mắt chân thành hồn nhiên.
“Gì cơ?”
Hạng Chí Viễn rời tầm mắt về phía cô ấy, con ngươi đen vô cùng thâm thúy.
“Từ bé đến lớn em chưa từng nhìn thấy anh vui, trong ấn tượng của em, sau khi gặp lại cũng chưa từng thấy anh cười.”
“…”
Hạ Tiêm Tiêm vịn trên lan can ban công, nghi hoặc nhìn khuôn mặt hững hờ của anh, lo lắng nói: “Chỉ có lần này về thành phố S, em mới cảm thấy thời gian mất tập trung của anh nhiều hơn, có lúc lái xe anh cứ lái rồi đi quá điểm cần đến, em nghĩ chắc hẳn nơi này có rất nhiều việc anh chưa giải quyết xong, nên anh không tĩnh tâm được.”
“…”
Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
“…”
Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
“Em rất muốn giúp anh, nhưng hình như em không có khả năng này.” Hạ Tiêm Tiêm cười khổ sở rồi xoay người đối diện với bầu trời đầy sao: “Anh trai câm điếc, có thể đồng ý với em không, đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?”
Đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?
Giọng nói như tiếng suối trong trẻo.
Tinh khiết đến mức khiến trái tim người ta xao xuyến.
Một cơn gió đêm thổi qua, mái tóc dài của Hạ Tiêm Tiêm tung bay, chiếc chuông với chùm tua rua màu tím bên hông bị tốc lên, chiếc chuông đung đưa kêu đinh đoong.
Cô đã lên giường với An Vũ Dương.
Ha ha.
Giang Ninh Phiến, chỉ có cô.
Ba tháng rồi mà vẫn có thể giày vò anh như vậy.
“Anh trai câm điếc.” Hạ Tiêm Tiêm đi đến ban công, ánh mắt sáng ngời của cô ta nghi ngờ nhìn anh: “Anh sao vậy? Anh không sao chứ?”
“Anh không sao.”
Hạng Chí Viễn nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc của mình, ánh mắt anh trở nên hờ hững, gương mặt quyến rũ quay sang một bên.
Hạ Tiêm Tiêm quan sát nét mặt anh, sau khi chắc chắn anh không sao mới yên tâm.
Có rất nhiều sao trên bầu trời, chi chít chằng chịt, tô điểm cho bầu trời đêm.
Hạ Tiêm Tiêm đặt tay lên lan can trước ban công, chiếc chuông bên hông thỉnh thoảng lại reo lên.
Hạng Chí Viễn nhìn xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh bị anh ném đi.
“Anh trai câm điếc, có phải nếu lần này anh xử lý hết tất cả việc có thể xử lý ở thành phố S thì anh sẽ vui lên không?” Hạ Tiêm Tiêm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cô ta hướng ánh mắt về phía Hạng Chí Viễn, ánh mắt chân thành hồn nhiên.
“Gì cơ?”
Hạng Chí Viễn rời tầm mắt về phía cô ấy, con ngươi đen vô cùng thâm thúy.
“Từ bé đến lớn em chưa từng nhìn thấy anh vui, trong ấn tượng của em, sau khi gặp lại cũng chưa từng thấy anh cười.”
“…”
Hạ Tiêm Tiêm vịn trên lan can ban công, nghi hoặc nhìn khuôn mặt hững hờ của anh, lo lắng nói: “Chỉ có lần này về thành phố S, em mới cảm thấy thời gian mất tập trung của anh nhiều hơn, có lúc lái xe anh cứ lái rồi đi quá điểm cần đến, em nghĩ chắc hẳn nơi này có rất nhiều việc anh chưa giải quyết xong, nên anh không tĩnh tâm được.”
“…”
Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
“…”
Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
“Em rất muốn giúp anh, nhưng hình như em không có khả năng này.” Hạ Tiêm Tiêm cười khổ sở rồi xoay người đối diện với bầu trời đầy sao: “Anh trai câm điếc, có thể đồng ý với em không, đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?”
Đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?
Giọng nói như tiếng suối trong trẻo.
Tinh khiết đến mức khiến trái tim người ta xao xuyến.
Một cơn gió đêm thổi qua, mái tóc dài của Hạ Tiêm Tiêm tung bay, chiếc chuông với chùm tua rua màu tím bên hông bị tốc lên, chiếc chuông đung đưa kêu đinh đoong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.