Chương 517
An Mộc Hạ
14/10/2022
Chiếc chuông bên hông Hạ Tiêm Tiêm lại vang lên tiếng đinh đoong.
Va chạm vào nhau tạo nên tiếng trong vắt lanh lảnh.
Rõ ràng chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng tai Giang Ninh Phiến lại không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
“Tiêm Tiêm, một nụ hôn thế này không thể làm tôi thỏa mãn.”
Hạng Chí Viễn cong môi cười đen tối, ánh mắt anh đầy vẻ quyến rũ, một tay đặt lên eo cô ta rồi kéo mạnh vào lòng mình, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô ta.
Một nụ hôn ướt át triền miên.
Hạng Chí Viễn cạy môi Hạ Tiêm Tiêm, ôm hôn cô ấy nhiệt tình như thể trong quầy hàng không có ai, khó mà tách nhau ra.
Giống hệt một đôi đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Tại một nơi cách đó chưa tới sáu mét, trong một quầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, Giang Ninh Phiến đứng tại chỗ như trời trồng, cô muốn quay mặt đi nhưng không quay nổi.
Cô cứ đứng nhìn như vậy, nhìn rõ cảnh hai người họ hôn nhau cuồng nhiệt…
Trái tim cô như bị khoét một lỗ, máu không ngừng tuôn.
Cái lỗ trống rỗng như có thể lọt gió vào, đau như bị khoét vào xương.
Đây là cảnh mà cô muốn, giờ cô thấy rồi, cô nên vui, nhưng tim cô lại đau thế này.
“Tách tách.”
Nhân viên bán hàng đứng cạnh Giang Ninh Phiến lấy điện thoại ra chụp với vẻ mặt si mê, tiếng chụp vô cùng lớn, nó vang lên giữa hai quầy hàng yên tĩnh…
Nghe thấy tiếng chụp, hai người đang hôn nhau đắm đuối triền miên tách nhau ra, cùng nhìn về phía bên này.
Giang Ninh Phiến vội vàng xoay người.
Đang lúc không biết trốn đi đâu, hai nhân viên làm việc khiêng thùng giấy đồ dùng em bé vô cùng lớn đi qua trước mặt cô, chắn mất người cô, nhân sơ hở này, Giang Ninh Phiến rời khỏi quầy hàng cùng với chiếc hộp giấy…
Cô giống một kẻ gian.
Thậm chí cô còn không dám đối mặt với bọn họ.
Cô chạy mất dạng.
Sự ngọt ngào của vài người có thể hạnh phúc đến mức khiến người khác tự hổ thẹn.
Trước quầy hàng túi xách nổi tiếng, Hạ Tiêm Tiêm kiểm tra lại số lượng túi xách, Hạng Chí Viễn đứng yên ở chỗ cũ, chậm rãi quay đầu lại nhìn chiếc gương đặt trong quầy hàng.
Chiếc gương phản chiếu mọi thứ trong quầy hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở phía đối diện.
Bên đó trống không chẳng còn gì.
Bóng dáng người có thai nhưng vẫn gầy đến đáng thương đã biến mất không thấy đâu…
Hạng Chí Viễn đưa tay lên lau qua môi của mình, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự mỉa mai.
…
Giống như đã được định trước.
Va chạm vào nhau tạo nên tiếng trong vắt lanh lảnh.
Rõ ràng chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng tai Giang Ninh Phiến lại không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
“Tiêm Tiêm, một nụ hôn thế này không thể làm tôi thỏa mãn.”
Hạng Chí Viễn cong môi cười đen tối, ánh mắt anh đầy vẻ quyến rũ, một tay đặt lên eo cô ta rồi kéo mạnh vào lòng mình, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô ta.
Một nụ hôn ướt át triền miên.
Hạng Chí Viễn cạy môi Hạ Tiêm Tiêm, ôm hôn cô ấy nhiệt tình như thể trong quầy hàng không có ai, khó mà tách nhau ra.
Giống hệt một đôi đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Tại một nơi cách đó chưa tới sáu mét, trong một quầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, Giang Ninh Phiến đứng tại chỗ như trời trồng, cô muốn quay mặt đi nhưng không quay nổi.
Cô cứ đứng nhìn như vậy, nhìn rõ cảnh hai người họ hôn nhau cuồng nhiệt…
Trái tim cô như bị khoét một lỗ, máu không ngừng tuôn.
Cái lỗ trống rỗng như có thể lọt gió vào, đau như bị khoét vào xương.
Đây là cảnh mà cô muốn, giờ cô thấy rồi, cô nên vui, nhưng tim cô lại đau thế này.
“Tách tách.”
Nhân viên bán hàng đứng cạnh Giang Ninh Phiến lấy điện thoại ra chụp với vẻ mặt si mê, tiếng chụp vô cùng lớn, nó vang lên giữa hai quầy hàng yên tĩnh…
Nghe thấy tiếng chụp, hai người đang hôn nhau đắm đuối triền miên tách nhau ra, cùng nhìn về phía bên này.
Giang Ninh Phiến vội vàng xoay người.
Đang lúc không biết trốn đi đâu, hai nhân viên làm việc khiêng thùng giấy đồ dùng em bé vô cùng lớn đi qua trước mặt cô, chắn mất người cô, nhân sơ hở này, Giang Ninh Phiến rời khỏi quầy hàng cùng với chiếc hộp giấy…
Cô giống một kẻ gian.
Thậm chí cô còn không dám đối mặt với bọn họ.
Cô chạy mất dạng.
Sự ngọt ngào của vài người có thể hạnh phúc đến mức khiến người khác tự hổ thẹn.
Trước quầy hàng túi xách nổi tiếng, Hạ Tiêm Tiêm kiểm tra lại số lượng túi xách, Hạng Chí Viễn đứng yên ở chỗ cũ, chậm rãi quay đầu lại nhìn chiếc gương đặt trong quầy hàng.
Chiếc gương phản chiếu mọi thứ trong quầy hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở phía đối diện.
Bên đó trống không chẳng còn gì.
Bóng dáng người có thai nhưng vẫn gầy đến đáng thương đã biến mất không thấy đâu…
Hạng Chí Viễn đưa tay lên lau qua môi của mình, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự mỉa mai.
…
Giống như đã được định trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.