Chương 522
An Mộc Hạ
14/10/2022
Tiếp đó, một đống căn cước công dân bị nện xuống mặt đất, có một tấm rơi xuống ghế sô pha giữa hai chân Hạng Chí Viễn.
Tiếp đó, một đống căn cước công dân bị nện xuống mặt đất, có một tấm rơi xuống ghế sô pha giữa hai chân Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cụp mắt liếc nhìn một cái, cũng không nổi giận, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến: “Cô, nhặt lên cho tôi, kiểm tra.”
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn đống căn cước công dân trên mặt đất, sắc mặt có chút khó coi.
Đây rõ ràng là muốn sỉ nhục cô.
Giang Ninh Phiến không nhúc nhích, một đồng nghiệp nam đi qua nói: “Giang Ninh Phiến đang mang thai, không tiện nhặt, để tôi nhặt.”
Nói xong, anh ta bèn cúi người, nhưng tay chưa chạm đến căn cước công dân thì đã bị Cô Minh Thanh đạp một phát bay ra ngoài.
Mấy tên đàn em cùng lên theo trực tiếp dùng chân giẫm lên trên mặt đồng nghiệp nam kia.
Nam cảnh sát bị giẫm đến nỗi kêu thảm thiết, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.
Hạng Chí Viễn ngồi ở trên ghế sô pha lạnh lùng liếc nhìn nam cảnh sát kia, ánh mắt như thể đang nhìn một đống rác rưởi.
Giọng nói của anh trở nên châm chọc: “Giang Ninh Phiến, cô đến Cục Cảnh sát chưa đến ba tháng mà đã có đàn ông chịu ra mặt giúp cô, xem ra bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô không thoái hóa chút nào nhỉ.”
Cô chắc chắn là người phụ nữ biết quyến rũ đàn ông nhất mà anh từng gặp.
“…”
Sắc mặt của Giang Ninh Phiến ngày càng tái nhợt.
Anh nghe thấy cô mang thai mà không có chút phản ứng nào? Anh đã biết từ trước? Vậy anh…
“Còn không kiểm tra?” Hạng Chí Viễn bất mãn mấp máy môi.
Mấy tên đàn em lập tức ra sức giẫm lên mặt nam cảnh sát kia, dẫn đến mức khiến anh ta kêu rên liên tục.
Không còn đồng nghiệp nào có mặt ở đây dám đứng ra nữa.
Không ai dám đắc tội Hạng Chí Viễn, anh là nhân vật thần thoại có thể an toàn trở ra từ trong tay AN.
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến ngưng trệ lại: “Tôi đang mang thai, anh muốn tôi nhặt ư?”
Anh thờ ơ.
Tại sao anh có thể thờ ơ như vậy chứ.
“Tôi cứ thích xem phụ nữ mang thai quỳ xuống nhặt đấy!” Hạng Chí Viễn ngang ngược đến mức khiến người ta phẫn nộ.
“…”
Giang Ninh Phiến chuyển mắt nhìn về phía đồng nghiệp nam bị giẫm lên mặt, bỗng nhiên hiểu ra.
Chính bản thân cô diễn một người phụ nữ lẳng lơ, dựa vào đâu mà bắt Hạng Chí Viễn phải cho rằng đứa trẻ mà cô đang mang thai là con của anh…
Hóa ra cô từng mong đợi đứa bé này có thể thay đổi quan hệ là một ý nghĩ rất ngây thơ, Hạng Chí Viễn sẽ không chấp nhận bé con trong bụng cô.
Tiếp đó, một đống căn cước công dân bị nện xuống mặt đất, có một tấm rơi xuống ghế sô pha giữa hai chân Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cụp mắt liếc nhìn một cái, cũng không nổi giận, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến: “Cô, nhặt lên cho tôi, kiểm tra.”
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn đống căn cước công dân trên mặt đất, sắc mặt có chút khó coi.
Đây rõ ràng là muốn sỉ nhục cô.
Giang Ninh Phiến không nhúc nhích, một đồng nghiệp nam đi qua nói: “Giang Ninh Phiến đang mang thai, không tiện nhặt, để tôi nhặt.”
Nói xong, anh ta bèn cúi người, nhưng tay chưa chạm đến căn cước công dân thì đã bị Cô Minh Thanh đạp một phát bay ra ngoài.
Mấy tên đàn em cùng lên theo trực tiếp dùng chân giẫm lên trên mặt đồng nghiệp nam kia.
Nam cảnh sát bị giẫm đến nỗi kêu thảm thiết, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.
Hạng Chí Viễn ngồi ở trên ghế sô pha lạnh lùng liếc nhìn nam cảnh sát kia, ánh mắt như thể đang nhìn một đống rác rưởi.
Giọng nói của anh trở nên châm chọc: “Giang Ninh Phiến, cô đến Cục Cảnh sát chưa đến ba tháng mà đã có đàn ông chịu ra mặt giúp cô, xem ra bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô không thoái hóa chút nào nhỉ.”
Cô chắc chắn là người phụ nữ biết quyến rũ đàn ông nhất mà anh từng gặp.
“…”
Sắc mặt của Giang Ninh Phiến ngày càng tái nhợt.
Anh nghe thấy cô mang thai mà không có chút phản ứng nào? Anh đã biết từ trước? Vậy anh…
“Còn không kiểm tra?” Hạng Chí Viễn bất mãn mấp máy môi.
Mấy tên đàn em lập tức ra sức giẫm lên mặt nam cảnh sát kia, dẫn đến mức khiến anh ta kêu rên liên tục.
Không còn đồng nghiệp nào có mặt ở đây dám đứng ra nữa.
Không ai dám đắc tội Hạng Chí Viễn, anh là nhân vật thần thoại có thể an toàn trở ra từ trong tay AN.
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến ngưng trệ lại: “Tôi đang mang thai, anh muốn tôi nhặt ư?”
Anh thờ ơ.
Tại sao anh có thể thờ ơ như vậy chứ.
“Tôi cứ thích xem phụ nữ mang thai quỳ xuống nhặt đấy!” Hạng Chí Viễn ngang ngược đến mức khiến người ta phẫn nộ.
“…”
Giang Ninh Phiến chuyển mắt nhìn về phía đồng nghiệp nam bị giẫm lên mặt, bỗng nhiên hiểu ra.
Chính bản thân cô diễn một người phụ nữ lẳng lơ, dựa vào đâu mà bắt Hạng Chí Viễn phải cho rằng đứa trẻ mà cô đang mang thai là con của anh…
Hóa ra cô từng mong đợi đứa bé này có thể thay đổi quan hệ là một ý nghĩ rất ngây thơ, Hạng Chí Viễn sẽ không chấp nhận bé con trong bụng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.