Chương 531
An Mộc Hạ
20/10/2022
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến gật đầu: “Thế nên sau này anh không cần
phải mệt nhọc như vậy nữa đâu, còn tìm cớ qua đây ở với tôi nữa chứ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”
“…”
Bị nói toạc ra ý đồ nên ánh mắt của An Vũ Dương hơi lúng túng. Anh ta cúi đầu hút mạnh một hơi mỳ sau đó bị sặc, ho khan khù khụ: “Khụ… khụ…”
An Vũ Dương nắm tay lại đấm đấm trước ngực mình.
Giang Ninh Phiến đứng dậy rót cho anh ta một ly nước ấm: “Anh còn ok không đó?”
An Vũ Dương uống hết nước, che dấu sự xấu hổ của mình: “Tôi chỉ là tới mời cô dạy tôi học chữ thôi.”
“Được rồi.” Giang Ninh Phiến sợ anh ta lại sặc nên không phản bác lời anh ta, còn mở sách lý thuyết ra, nhìn những nét vẽ hoặc mảnh hoặc đậm trên đó rồi bắt đầu giải thích cho An Vũ Dương.
Chữ mà An Vũ Dương nhận biết được không quá nhiều, nhưng anh ta học rất nhanh, cũng rất nghiêm túc ngồi học.
Giang Ninh Phiến vừa ăn vừa dạy chữ.
An Vũ Dương ngồi bên cạnh cô, học đến nỗi ngay cả bát mỳ bên cạnh lạnh teo cũng không để ý, chỉ chăm chú nghe giọng nói của cô rồi không ngừng làm dấu vào sách…
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến gặp một người học lý thuyết lái xe mà cứ như chuẩn bị đấu tranh thi vào đại học như thế, hận không thể đánh dấu hết tất cả trọng điểm cần học trong cả quyển sách.
Trong phòng khách yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng trên mặt.
Còn lại cũng chỉ có tiếng ngòi bút chạm lên mặt giấy soàn soạt.
Quan hệ giữa Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương đạt tới cảnh giới hòa hợp từ trước đến nay chưa từng có.
Cô trở thành cô giáo vỡ lòng giúp anh ta nhận thức thế giới này. Anh ta thì lại trở thành tấm chắn che chở cho mẹ con cô.
Hạ Tư Duệ ép hôn cô đã lên một trình mới, bây giờ Giang Ninh Phiến không dẫn theo An Vũ Dương sẽ không dám đi gặp mẹ…
Bệnh viện rộng lớn.
Giang Ninh Phiến ngồi trong sảnh phụ khoa đợi, xung quanh toàn là các bà bầu đỡ bụng, các biểu cảm trên mặt ai nấy khác nhau, có vui, có buồn…
“Tôi đến rồi.”
An Vũ Dương mặc một chiếc áo gió to màu trắng chạy đến, đi đến trước mặt Giang Ninh Phiến.
Rõ ràng là chạy một mạch thẳng đến bệnh viện.
“Xin lỗi, hình như tôi cứ luôn làm phiền đến anh bắt đầu từ khi tôi mang thai.” Giang Ninh Phiến nhìn gương mặt mệt mỏi của anh ta thì áy náy.
Hạ Tư Duệ cứ đòi hôm nay An Vũ Dương đến nhà ở cửa biển ăn cơm, không cần nói, chắc chắn lại ép hôn.
Nhưng cô không đồng ý, Hạ Tư Duệ lại muốn leo lên căn hộ tầng thượng đến mắng cô, còn cố ý đi thang bộ, tỏ rõ quyết tâm ép hôn…
Cô đã được một bài học rồi, cô không sợ bị mắng, chỉ lo cho sức khỏe của mẹ.
“Giữa bạn bè với nhau không cần nói những lời này.” An Vũ Dương ôn hòa mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Bất chợt, trai xinh gái đẹp bọn họ trở thành một đôi thu hút ánh nhìn trong sảnh phụ khoa, rất nhiều người nhìn bọn họ bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
“…”
Bị nói toạc ra ý đồ nên ánh mắt của An Vũ Dương hơi lúng túng. Anh ta cúi đầu hút mạnh một hơi mỳ sau đó bị sặc, ho khan khù khụ: “Khụ… khụ…”
An Vũ Dương nắm tay lại đấm đấm trước ngực mình.
Giang Ninh Phiến đứng dậy rót cho anh ta một ly nước ấm: “Anh còn ok không đó?”
An Vũ Dương uống hết nước, che dấu sự xấu hổ của mình: “Tôi chỉ là tới mời cô dạy tôi học chữ thôi.”
“Được rồi.” Giang Ninh Phiến sợ anh ta lại sặc nên không phản bác lời anh ta, còn mở sách lý thuyết ra, nhìn những nét vẽ hoặc mảnh hoặc đậm trên đó rồi bắt đầu giải thích cho An Vũ Dương.
Chữ mà An Vũ Dương nhận biết được không quá nhiều, nhưng anh ta học rất nhanh, cũng rất nghiêm túc ngồi học.
Giang Ninh Phiến vừa ăn vừa dạy chữ.
An Vũ Dương ngồi bên cạnh cô, học đến nỗi ngay cả bát mỳ bên cạnh lạnh teo cũng không để ý, chỉ chăm chú nghe giọng nói của cô rồi không ngừng làm dấu vào sách…
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến gặp một người học lý thuyết lái xe mà cứ như chuẩn bị đấu tranh thi vào đại học như thế, hận không thể đánh dấu hết tất cả trọng điểm cần học trong cả quyển sách.
Trong phòng khách yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng trên mặt.
Còn lại cũng chỉ có tiếng ngòi bút chạm lên mặt giấy soàn soạt.
Quan hệ giữa Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương đạt tới cảnh giới hòa hợp từ trước đến nay chưa từng có.
Cô trở thành cô giáo vỡ lòng giúp anh ta nhận thức thế giới này. Anh ta thì lại trở thành tấm chắn che chở cho mẹ con cô.
Hạ Tư Duệ ép hôn cô đã lên một trình mới, bây giờ Giang Ninh Phiến không dẫn theo An Vũ Dương sẽ không dám đi gặp mẹ…
Bệnh viện rộng lớn.
Giang Ninh Phiến ngồi trong sảnh phụ khoa đợi, xung quanh toàn là các bà bầu đỡ bụng, các biểu cảm trên mặt ai nấy khác nhau, có vui, có buồn…
“Tôi đến rồi.”
An Vũ Dương mặc một chiếc áo gió to màu trắng chạy đến, đi đến trước mặt Giang Ninh Phiến.
Rõ ràng là chạy một mạch thẳng đến bệnh viện.
“Xin lỗi, hình như tôi cứ luôn làm phiền đến anh bắt đầu từ khi tôi mang thai.” Giang Ninh Phiến nhìn gương mặt mệt mỏi của anh ta thì áy náy.
Hạ Tư Duệ cứ đòi hôm nay An Vũ Dương đến nhà ở cửa biển ăn cơm, không cần nói, chắc chắn lại ép hôn.
Nhưng cô không đồng ý, Hạ Tư Duệ lại muốn leo lên căn hộ tầng thượng đến mắng cô, còn cố ý đi thang bộ, tỏ rõ quyết tâm ép hôn…
Cô đã được một bài học rồi, cô không sợ bị mắng, chỉ lo cho sức khỏe của mẹ.
“Giữa bạn bè với nhau không cần nói những lời này.” An Vũ Dương ôn hòa mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Bất chợt, trai xinh gái đẹp bọn họ trở thành một đôi thu hút ánh nhìn trong sảnh phụ khoa, rất nhiều người nhìn bọn họ bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.