Chương 534
An Mộc Hạ
22/10/2022
Kết hôn?
Cô và An Vũ Dương?
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, sự nghiêm túc trong mắt khiến cô sợ hãi, có cảm giác muốn bỏ trốn.
Nơi xa, một chiếc Lamborghini màu vàng bắt mắt dừng bên đường, những chiếc lá héo khô bị gió thổi rơi trên kính chắn gió.
Giây sau, Giang Ninh Phiến bị An Vũ Dương thân thiết vuốt mũi.
“Nghe thấy chưa?” An Vũ Dương cúi đầu, thấp giọng nói sát bên tai cô.
“…”
Hành động của anh ta khiến cô nhớ đến sự cưng chiều của Hạng Chí Viễn trước đây… Khiến cô bất giác lo sợ.
“Ninh Phiến, chút nữa gặp bác gái, nói chuyện của tôi và cô với bà ấy luôn, hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.” An Vũ Dương buông cô ra, vừa nói vừa lấy đồ ra từ trong túi áo khoác.
Nhẫn cầu hôn?
Tim của Giang Ninh Phiến hẫng một nhịp, hai chân lùi lại nhanh hơn cả suy nghĩ của mình.
An Vũ Dương cúi mắt nhìn thấy cô lùi lại, rõ ràng là có ý từ chối, đôi mắt đen lại, vẫn lấy đồ ra.
Hai quyển sổ màu đỏ.
Là chứng nhận kết hôn.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta, An Vũ Dương lật chứng nhận kết hôn ra, trên đó là bức hình của bọn họ.
“Chứng nhận giả tôi nhờ người làm, đến khi đó đặt ở chỗ mẹ, bà ấy sẽ không giục kết hôn nữa.” An Vũ Dương đưa chứng nhận kết hôn cho cô.
“Chứng nhận giả?” Giang Ninh Phiến sững sờ một chút: “Những lời ban nãy anh nói là vì để đưa cho tôi chứng nhận giả?”
“Không thì cô nghĩ là gì?”
An Vũ Dương chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
“Không.” Giang Ninh Phiến vội vã lắc đầu, có chút khó khăn, không nói ra ban nãy mình nghĩ An Vũ Dương cầu hôn thật.
Không phải thật thì tốt.
Giang Ninh Phiến thở phào, nhìn hai quyển sổ đỏ trên tay cười: “Tôi nói mà, sao anh có thể nhìn trúng tôi được.”
Cô muốn hoá giải không khí gượng gạo ban nãy của hai người.
“Sao tôi không thể nhìn trúng cô được?”
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, nắm chặt một quyển chứng nhận kết hôn hỏi ngược lại, giọng điệu ôn hòa trước giờ lại có hơi ép người, bầu không khí này trở nên gượng gạo hơn.
“Vì anh là An Vũ Dương.” Giang Ninh Phiến nói: “Tôi từng tôn anh là thần.”
Thần làm sao có thể dễ dàng yêu một người phàm.
Cô và An Vũ Dương?
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, sự nghiêm túc trong mắt khiến cô sợ hãi, có cảm giác muốn bỏ trốn.
Nơi xa, một chiếc Lamborghini màu vàng bắt mắt dừng bên đường, những chiếc lá héo khô bị gió thổi rơi trên kính chắn gió.
Giây sau, Giang Ninh Phiến bị An Vũ Dương thân thiết vuốt mũi.
“Nghe thấy chưa?” An Vũ Dương cúi đầu, thấp giọng nói sát bên tai cô.
“…”
Hành động của anh ta khiến cô nhớ đến sự cưng chiều của Hạng Chí Viễn trước đây… Khiến cô bất giác lo sợ.
“Ninh Phiến, chút nữa gặp bác gái, nói chuyện của tôi và cô với bà ấy luôn, hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.” An Vũ Dương buông cô ra, vừa nói vừa lấy đồ ra từ trong túi áo khoác.
Nhẫn cầu hôn?
Tim của Giang Ninh Phiến hẫng một nhịp, hai chân lùi lại nhanh hơn cả suy nghĩ của mình.
An Vũ Dương cúi mắt nhìn thấy cô lùi lại, rõ ràng là có ý từ chối, đôi mắt đen lại, vẫn lấy đồ ra.
Hai quyển sổ màu đỏ.
Là chứng nhận kết hôn.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta, An Vũ Dương lật chứng nhận kết hôn ra, trên đó là bức hình của bọn họ.
“Chứng nhận giả tôi nhờ người làm, đến khi đó đặt ở chỗ mẹ, bà ấy sẽ không giục kết hôn nữa.” An Vũ Dương đưa chứng nhận kết hôn cho cô.
“Chứng nhận giả?” Giang Ninh Phiến sững sờ một chút: “Những lời ban nãy anh nói là vì để đưa cho tôi chứng nhận giả?”
“Không thì cô nghĩ là gì?”
An Vũ Dương chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
“Không.” Giang Ninh Phiến vội vã lắc đầu, có chút khó khăn, không nói ra ban nãy mình nghĩ An Vũ Dương cầu hôn thật.
Không phải thật thì tốt.
Giang Ninh Phiến thở phào, nhìn hai quyển sổ đỏ trên tay cười: “Tôi nói mà, sao anh có thể nhìn trúng tôi được.”
Cô muốn hoá giải không khí gượng gạo ban nãy của hai người.
“Sao tôi không thể nhìn trúng cô được?”
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, nắm chặt một quyển chứng nhận kết hôn hỏi ngược lại, giọng điệu ôn hòa trước giờ lại có hơi ép người, bầu không khí này trở nên gượng gạo hơn.
“Vì anh là An Vũ Dương.” Giang Ninh Phiến nói: “Tôi từng tôn anh là thần.”
Thần làm sao có thể dễ dàng yêu một người phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.