Chương 536
An Mộc Hạ
25/10/2022
“Không phải cô từng nói tôi là một người bạn thân thiết.” An Vũ Dương giơ tay, do dự một hồi mới đặt tay lên vai cô, khẽ đặt lên, không có
bất cứ tính chiếm hữu nào: “Cô cứ coi như là tôi đang thay chị cô chăm
sóc cô.”
Một chiếc mũ to chụp xuống như vậy, Giang Ninh Phiến không có lý do nào để từ chối.
Liếc nhìn tay anh ta trên vai, Giang Ninh Phiến không đẩy ra, chỉ nhàn nhạt cười: “Kể chút chuyện trước đây của chị tôi cho tôi nghe đi.”
“Ừm, tôi nhớ tay chị cô rất khéo, đan rất nhiều con vật cho tôi.”
Một tay An Vũ Dương cầm chứng nhận kết hôn, một tay đặt lên vai Giang Ninh Phiến đi về phía trước, vừa đi vừa nói.
“Tay chị tôi rất khéo.”
Nghĩ đến chị, Giang Ninh Phiến nở nụ cười.
Chị còn làm cho cô một chiếc chuông, phát ra âm thanh hay nhất thế giới.
“Ừm, hình như tôi còn giữ lại hai cái, không biết trong nhà còn không, lần sau tìm cho cô…” An Vũ Dương ôm lấy cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bánh xe lao nhanh qua.
Đinh tai nhức óc.
Giang Ninh Phiến giật mình quay đầu thì thấy một chiếc Lamborghini điên cuồng lao tới, vẽ một vòng cung ở dưới đường lớn, lao đến bọn họ.
“An Vũ Dương, cẩn thận.”
Giang Ninh Phiến quen với việc bảo vệ An Vũ Dương mù, đang kéo anh ta.
An Vũ Dương lại nhanh hơn cô một bước, vứt chứng nhận kết hôn đi, ôm chặt lấy cô, dựa sát bên cạnh cây lớn bên đường.
Cả người cô được An Vũ Dương ôm gọn trong lòng, lòng ngực của anh ta ấm áp.
“Cô quên rồi, tôi không còn là người cần cô bảo vệ như trước đây nữa.” An Vũ Dương nhốt cô giữa cây lớn và lòng ngực mình, chăm chú nhìn cô từ trên cao.
Phải, cô suýt quên mất, mắt của An Vũ Dương đã khỏi.
“Ai lái xe kỳ cục vậy?”
Giang Ninh Phiến bực dọc quay đầu lại nhìn.
Dưới đường lớn, chiếc Lamborghini màu vàng bắt mắt xông ra một đoạn đường, bàn tay dài đánh lái mạnh mẽ, chân mang giày da màu đen sáng bóng đạp mạnh phanh.
Phanh xe gấp.
Xe đua dừng lại.
Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế lái, bao quanh là sương đen, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy sự u ám, đôi môi mỏng không chút sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kính chắn gió trước mặt, phóng ra ánh mắt giết người.
Ban nãy.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng.
Đồ trong tay An Vũ Dương rơi xuống, hai quyển sổ đỏ cứ như vậy mà rơi trên kính chắn gió của anh, một trong hai quyển bị lật ra, trên đó là ảnh của An Vũ Dương và Giang Ninh Phiến.
Một chiếc mũ to chụp xuống như vậy, Giang Ninh Phiến không có lý do nào để từ chối.
Liếc nhìn tay anh ta trên vai, Giang Ninh Phiến không đẩy ra, chỉ nhàn nhạt cười: “Kể chút chuyện trước đây của chị tôi cho tôi nghe đi.”
“Ừm, tôi nhớ tay chị cô rất khéo, đan rất nhiều con vật cho tôi.”
Một tay An Vũ Dương cầm chứng nhận kết hôn, một tay đặt lên vai Giang Ninh Phiến đi về phía trước, vừa đi vừa nói.
“Tay chị tôi rất khéo.”
Nghĩ đến chị, Giang Ninh Phiến nở nụ cười.
Chị còn làm cho cô một chiếc chuông, phát ra âm thanh hay nhất thế giới.
“Ừm, hình như tôi còn giữ lại hai cái, không biết trong nhà còn không, lần sau tìm cho cô…” An Vũ Dương ôm lấy cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bánh xe lao nhanh qua.
Đinh tai nhức óc.
Giang Ninh Phiến giật mình quay đầu thì thấy một chiếc Lamborghini điên cuồng lao tới, vẽ một vòng cung ở dưới đường lớn, lao đến bọn họ.
“An Vũ Dương, cẩn thận.”
Giang Ninh Phiến quen với việc bảo vệ An Vũ Dương mù, đang kéo anh ta.
An Vũ Dương lại nhanh hơn cô một bước, vứt chứng nhận kết hôn đi, ôm chặt lấy cô, dựa sát bên cạnh cây lớn bên đường.
Cả người cô được An Vũ Dương ôm gọn trong lòng, lòng ngực của anh ta ấm áp.
“Cô quên rồi, tôi không còn là người cần cô bảo vệ như trước đây nữa.” An Vũ Dương nhốt cô giữa cây lớn và lòng ngực mình, chăm chú nhìn cô từ trên cao.
Phải, cô suýt quên mất, mắt của An Vũ Dương đã khỏi.
“Ai lái xe kỳ cục vậy?”
Giang Ninh Phiến bực dọc quay đầu lại nhìn.
Dưới đường lớn, chiếc Lamborghini màu vàng bắt mắt xông ra một đoạn đường, bàn tay dài đánh lái mạnh mẽ, chân mang giày da màu đen sáng bóng đạp mạnh phanh.
Phanh xe gấp.
Xe đua dừng lại.
Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế lái, bao quanh là sương đen, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy sự u ám, đôi môi mỏng không chút sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kính chắn gió trước mặt, phóng ra ánh mắt giết người.
Ban nãy.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng.
Đồ trong tay An Vũ Dương rơi xuống, hai quyển sổ đỏ cứ như vậy mà rơi trên kính chắn gió của anh, một trong hai quyển bị lật ra, trên đó là ảnh của An Vũ Dương và Giang Ninh Phiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.