Chương 547
An Mộc Hạ
02/11/2022
Đây là món anh tự tay nấu.
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc anh đang tra tấn em, hay tra tấn chính mình?
Giang Ninh Phiến cúi đầu thấp hơn, giả vờ như đang ăn mỳ, mặc cho tóc dài rủ xuống che khuất mắt mình, lén lút lấy tay lau nước mắt.
Cô không thể mất kiểm soát ở trước mặt anh.
Giang Ninh Phiến, nếu mày muốn cho Hạng Chí Viễn hạnh phúc đơn giản sạch sẽ nhất thì không được mất kiểm soát.
“Hạng Chí Viễn, có phải anh vẫn còn thích tôi không? Còn tự mình làm cơm cho tôi ăn.”
Lúc Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, cùng với vẻ mặt xem thường.
Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng: “En đang nằm mơ à? Tôi nấu cho em ăn, em xứng sao?”
Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, lại dùng nĩa xiên một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, lại ăn thêm các món ăn khác, nhấm nuốt thưởng thức từng cái.
Ngoại trừ tăng thêm đồ gia vị, còn lại đều là tác phẩm của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả một miếng gan ngỗng đơn giản cô cũng có thể nhìn ra được là do Hạng Chí Viễn tự tay cắt, cô cũng không biết là cách cắt đồ của Hạng Chí Viễn kỳ lạ, hay chính bản thân cô không biết từ lúc nào đã ghi nhớ vào trong đầu.
“Vậy anh lấy ba mẹ đã chết ra thề đi, đây không phải do anh tự làm.”
Giang Ninh Phiến lại ăn một miếng mỳ Ý, ngước mắt lạnh nhạt nhìn Hạng Chí Viễn.
“…”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn đen lại, bỗng nhiên đứng lên, vứt bàn ăn trên tay xuống mặt đất, ánh mắt hung tợn trừng cô: “Miệng em không xứng nhắc đến ba mẹ tôi!”
“Vâng, miệng của tôi rất bẩn, cả người tôi đều bẩn, vậy vì sao anh còn muốn tự tay nấu cho tôi ăn?”
Giang Ninh Phiến thưởng thức nốt miếng mỳ cuối cùng, dù khó ăn cô cũng nuốt xuống.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô được thưởng thức tài nấu nướng của Hạng Chí Viễn.
Giọng nói của cô lạnh nhạt đùa cợt, giống như công chúa kiêu ngạo trong thành lũy nhận hết ngạn vạn cưng chiều đang đối mặt với một tên ăn mày mến mộ, chẳng thèm ngó tới.
“Tôi không có!”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô, sự tàn nhẫn trong mắt lóe lên lên rồi biến mất rất bối rối.
Ở trước mặt cô, anh luôn trở thành thằng hề.
“Anh trăm phương ngàn kế để cho tôi đến quán bar, anh muốn tôi phá thai và ly hôn với An Vũ Dương, đơn giản chính là muốn đoạt lấy tôi một lần nữa đúng không?” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, cố ý nói chuyện thật khó nghe: “Hạng Chí Viễn, anh làm như vậy có phải vì vẫn chưa quên được tôi?”
“…”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nhìn sâu vào mắt cô, hận không thể đưa cô đi rút da lột gân.
“Tôi ghét nhất loại đàn ông dây dưa không rõ như anh, quá thấp hèn rồi.” Giang Ninh Phiến khinh thường nói.
“…”
Hạng Chí Viễn siết chặt nắm đấm.
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc anh đang tra tấn em, hay tra tấn chính mình?
Giang Ninh Phiến cúi đầu thấp hơn, giả vờ như đang ăn mỳ, mặc cho tóc dài rủ xuống che khuất mắt mình, lén lút lấy tay lau nước mắt.
Cô không thể mất kiểm soát ở trước mặt anh.
Giang Ninh Phiến, nếu mày muốn cho Hạng Chí Viễn hạnh phúc đơn giản sạch sẽ nhất thì không được mất kiểm soát.
“Hạng Chí Viễn, có phải anh vẫn còn thích tôi không? Còn tự mình làm cơm cho tôi ăn.”
Lúc Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, cùng với vẻ mặt xem thường.
Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng: “En đang nằm mơ à? Tôi nấu cho em ăn, em xứng sao?”
Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, lại dùng nĩa xiên một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, lại ăn thêm các món ăn khác, nhấm nuốt thưởng thức từng cái.
Ngoại trừ tăng thêm đồ gia vị, còn lại đều là tác phẩm của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả một miếng gan ngỗng đơn giản cô cũng có thể nhìn ra được là do Hạng Chí Viễn tự tay cắt, cô cũng không biết là cách cắt đồ của Hạng Chí Viễn kỳ lạ, hay chính bản thân cô không biết từ lúc nào đã ghi nhớ vào trong đầu.
“Vậy anh lấy ba mẹ đã chết ra thề đi, đây không phải do anh tự làm.”
Giang Ninh Phiến lại ăn một miếng mỳ Ý, ngước mắt lạnh nhạt nhìn Hạng Chí Viễn.
“…”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn đen lại, bỗng nhiên đứng lên, vứt bàn ăn trên tay xuống mặt đất, ánh mắt hung tợn trừng cô: “Miệng em không xứng nhắc đến ba mẹ tôi!”
“Vâng, miệng của tôi rất bẩn, cả người tôi đều bẩn, vậy vì sao anh còn muốn tự tay nấu cho tôi ăn?”
Giang Ninh Phiến thưởng thức nốt miếng mỳ cuối cùng, dù khó ăn cô cũng nuốt xuống.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô được thưởng thức tài nấu nướng của Hạng Chí Viễn.
Giọng nói của cô lạnh nhạt đùa cợt, giống như công chúa kiêu ngạo trong thành lũy nhận hết ngạn vạn cưng chiều đang đối mặt với một tên ăn mày mến mộ, chẳng thèm ngó tới.
“Tôi không có!”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô, sự tàn nhẫn trong mắt lóe lên lên rồi biến mất rất bối rối.
Ở trước mặt cô, anh luôn trở thành thằng hề.
“Anh trăm phương ngàn kế để cho tôi đến quán bar, anh muốn tôi phá thai và ly hôn với An Vũ Dương, đơn giản chính là muốn đoạt lấy tôi một lần nữa đúng không?” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, cố ý nói chuyện thật khó nghe: “Hạng Chí Viễn, anh làm như vậy có phải vì vẫn chưa quên được tôi?”
“…”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nhìn sâu vào mắt cô, hận không thể đưa cô đi rút da lột gân.
“Tôi ghét nhất loại đàn ông dây dưa không rõ như anh, quá thấp hèn rồi.” Giang Ninh Phiến khinh thường nói.
“…”
Hạng Chí Viễn siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.