Chương 567
An Mộc Hạ
01/12/2022
“Phụt.” Lúc này Giang Ninh Phiến thật sự bị chọc cười, không kìm nén nổi.
Chỉ tưởng tượng hình ảnh đó thì đã rất buồn cười rồi.
“Xem ra tâm trạng cô rất tốt.” An Vũ Dương nở nụ cười vui mừng, đi đến trước mặt cô đưa bình sữa bò cho cô.
“Đại nạn không chết nên tâm trạng tốt không đúng sao?”
Giang Ninh Phiến cười hờ hững, vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm qua, ánh mắt lóe lên sự ảm đạm, cô khẽ nói: “Tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi kịp lúc như vậy.”
Chậm xíu nữa có lẽ cô sẽ một xác hai mạng.
“Sau khi cô bị Hạng Chí Viễn bắt đi, tôi lập tức điều tất cả camera giám sát của thành phố, bắt mọi người cùng tôi quan sát, còn may, chưa tính là muộn.” An Vũ Dương đi đến cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, khí chất thanh tâm quả dục trên người càng rõ hơn.
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến lần nữa cảm kích nói, chuyển bình sữa bò trong tay: “Có đôi khi tôi cảm thấy không trả hết nợ cho anh.”
“Tôi thay chị cô chăm sóc cô.”
An Vũ Dương quan tâm cho cô một bậc thang, để cô có thể tiếp nhận những nỗ lực của anh ta.
“Chị gái chắc chắn hận anh không thể là em trai chị ấy.” Giang Ninh Phiến nói.
Không có ai làm em gái giống như cô.
Cô thậm chí không quan tâm mối thù truyền kiếp, đi yêu người đàn ông báo thù cực đoan kia.
“Chị gái lương thiện như vậy, sẽ hiểu mọi chuyện của cô.” An Vũ Dương nhìn cô uống sữa, ánh mắt lập lòe, do dự mở miệng: Thật ra đêm qua Hạng…”
“Hửm?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Môi của cô còn vươn lại vệt sữa bò trắng, tràn ngập sự cám dỗ ngây thơ.
An Vũ Dương nhìn cô thật sâu, cổ họng bỗng nhiên khô đắng, vội vàng quay đầu không nhìn thẳng nữa, gương mặt luôn bình tĩnh bắt đầu nóng lên.
Điện thoại để trên bệ cửa sổ bỗng rung lên, phát ra tiếng chuông, là một giọng nữ đơn ca linh hoạt.
“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Giang Ninh Phiến cười áy náy với An Vũ Dương, cầm điện thoại lên nhận điện thoại.
“Ừ.”
Ánh mắt An Vũ Dương không được tự nhiên, nhân lúc Giang Ninh Phiến không chú ý đưa tay gõ trán mình, không cho phép mình suy nghĩ lung tung.
“Alô? Tôi là Giang Ninh Phiến, có chuyện gì?”
Giang Ninh Phiến khẽ nói trong điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia là cấp trên cục cảnh sát, cô không hiểu lúc này cấp trên gọi cho cô là có ý gì.
“Ninh Phiến, cô còn chưa biết ha, cục cảnh sát xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giọng nói cấp trên rất kích động, cùng với tiếng lau mồ hôi: “Bên ngoài đều rối tung cả lên rồi.”
“Sao vậy?”
Chỉ tưởng tượng hình ảnh đó thì đã rất buồn cười rồi.
“Xem ra tâm trạng cô rất tốt.” An Vũ Dương nở nụ cười vui mừng, đi đến trước mặt cô đưa bình sữa bò cho cô.
“Đại nạn không chết nên tâm trạng tốt không đúng sao?”
Giang Ninh Phiến cười hờ hững, vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm qua, ánh mắt lóe lên sự ảm đạm, cô khẽ nói: “Tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi kịp lúc như vậy.”
Chậm xíu nữa có lẽ cô sẽ một xác hai mạng.
“Sau khi cô bị Hạng Chí Viễn bắt đi, tôi lập tức điều tất cả camera giám sát của thành phố, bắt mọi người cùng tôi quan sát, còn may, chưa tính là muộn.” An Vũ Dương đi đến cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, khí chất thanh tâm quả dục trên người càng rõ hơn.
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến lần nữa cảm kích nói, chuyển bình sữa bò trong tay: “Có đôi khi tôi cảm thấy không trả hết nợ cho anh.”
“Tôi thay chị cô chăm sóc cô.”
An Vũ Dương quan tâm cho cô một bậc thang, để cô có thể tiếp nhận những nỗ lực của anh ta.
“Chị gái chắc chắn hận anh không thể là em trai chị ấy.” Giang Ninh Phiến nói.
Không có ai làm em gái giống như cô.
Cô thậm chí không quan tâm mối thù truyền kiếp, đi yêu người đàn ông báo thù cực đoan kia.
“Chị gái lương thiện như vậy, sẽ hiểu mọi chuyện của cô.” An Vũ Dương nhìn cô uống sữa, ánh mắt lập lòe, do dự mở miệng: Thật ra đêm qua Hạng…”
“Hửm?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Môi của cô còn vươn lại vệt sữa bò trắng, tràn ngập sự cám dỗ ngây thơ.
An Vũ Dương nhìn cô thật sâu, cổ họng bỗng nhiên khô đắng, vội vàng quay đầu không nhìn thẳng nữa, gương mặt luôn bình tĩnh bắt đầu nóng lên.
Điện thoại để trên bệ cửa sổ bỗng rung lên, phát ra tiếng chuông, là một giọng nữ đơn ca linh hoạt.
“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Giang Ninh Phiến cười áy náy với An Vũ Dương, cầm điện thoại lên nhận điện thoại.
“Ừ.”
Ánh mắt An Vũ Dương không được tự nhiên, nhân lúc Giang Ninh Phiến không chú ý đưa tay gõ trán mình, không cho phép mình suy nghĩ lung tung.
“Alô? Tôi là Giang Ninh Phiến, có chuyện gì?”
Giang Ninh Phiến khẽ nói trong điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia là cấp trên cục cảnh sát, cô không hiểu lúc này cấp trên gọi cho cô là có ý gì.
“Ninh Phiến, cô còn chưa biết ha, cục cảnh sát xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giọng nói cấp trên rất kích động, cùng với tiếng lau mồ hôi: “Bên ngoài đều rối tung cả lên rồi.”
“Sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.