Chương 590
An Mộc Hạ
02/10/2023
Chương 590
Giang Ninh Phiến ý thức được cái gì, nhanh chóng phản ứng lại muốn lao về một phía, trên người đột nhiên nặng xuống, Hạng Chí Viễn bổ nhào lên trên người cô.
Chỉ nghe “Choang” một tiếng, cửa sổ sát đất vỡ tan tành, mảnh vỡ rơi vãi đầy đất.
Là vụ nổ bên ngoài mang tới luồng khí cực lớn, khiến cho cửa sổ sát đất cũng bị làm cho vỡ nát.
“A, phát nổ, phát nổ…”
Bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, hét đến khàn cả giọng, hét đến tuyệt vọng.
Có người liều mạng mà vừa la hét vừa chạy trốn.
Giờ phút này Giang Ninh Phiến cũng cực kỳ hoảng hốt, nhưng không phải là vì vụ nổ, mà là bởi vì… Người đang đè ở trên người cô.
Trong khoảnh khắc vừa nãy kia, Hạng Chí Viễn đã dùng thân bảo vệ cô.
Phản ứng đó, là không cần nghĩ ngợi.
Vì sao…
Cô bị đè ở dưới thân anh, ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía anh, mặt của Hạng Chí Viễn cách cô cực gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, đôi mắt anh sâu không thấy đáy, cô không nhìn được đến điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy mình sắp bị chết đuối.
“Anh…”
Cô muốn nói gì đó, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ lớn, biệt thự lại rung lên.
Hạng Chí Viễn nhanh chóng áp xuống cô, cả người cô đều được anh che chở.
Qua hai năm, lại một lần nữa cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh, nóng bỏng như thiêu đốt, hốc mắt cô ẩm ướt, môi mím chặt.
Giây tiếp theo, Hạng Chí Viễn cô ra, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.
Giang Ninh Phiến đứng lên, chỉ thấy trên mặt đất phủ đầy mảnh kính vỡ, Hạng Chí Viễn cởi tây trang trên người ném xuống.
Có tiếng mảnh kính vỡ rơi xuống đất. Đam Mỹ H Văn
Giang Ninh Phiến rũ mắt nhìn lại, trên một vài mảnh vỡ rõ ràng có vết máu.
“Anh bị thương.” Giang Ninh Phiến nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Anh đè ở trên người cô, cô không bị sao cả, anh thì bị mảnh kính vỡ rơi vào.
Hạng Chí Viễn ngay cả mày cũng không nhăn, mắt đen sâu thẳm liếc cô một cái, lạnh nhạt mà nói: “Thương nhẹ.”
“Tôi xem thử.”
Giang Ninh Phiến muốn chạy tới sau lưng anh.
Hạng Chí Viễn vươn tay đẩy cô lại, ánh mắt lạnh lẽo mà giễu cợt: “Không cần cô phải kiểm tra.”
“Anh vì tôi nên mới bị…”
“Tôi chỉ vô tình nhảy vào trúng chỗ mà thôi.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng mà cắt ngang lời cô: “Đừng có nghĩ nhiều như vậy, cô cho rằng bây giờ cô còn đáng cho tôi liều mình cứu hay sao? Hạng Chí Viễn tôi cũng không có ngu đến mức ấy.”
Anh nói, cô cho rằng bây giờ cô còn đáng cho tôi liều mình cứu hay sao?
“…”
Người Giang Ninh Phiến cứng đờ, đứng yên tại chỗ không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.