Chương 662
An Mộc Hạ
14/10/2023
Chương 663
Chỉ là một chiếc xe trống.
Đó là chiếc xe nôi mà cô để trên xe, Hạng Chí Viễn đã lấy xe của cô đi.
“Anh đang làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn.
Môi mỏng Hạng Chí Viễn khẽ động, lúc anh khẽ hít một hơi, mí mắt hơi rũ xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng, từ giữa môi phun ra một làn khói nhàn nhạt, một động tác đơn giản cũng bị anh làm người ta nóng người.
“Em cho rằng tôi muốn làm gì?”
Hạng Chí Viễn cười lạnh, tiến đến gần cô.
“…”
Giang Ninh Phiến lùi lại một bước.
“Giang Ninh Phiến, có phải em nợ tôi một lời giải thích không?”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô và hỏi.
“Giang Ninh Phiến, xét nghiệm quan hệ ba con sẽ cần một khoảng thời gian, tôi không thể đợi được.” Hạng Chí Viễn bóp điếu thuốc, hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, cuồng vọng nói.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng, bàn tay đang cầm chiếc xe nôi vô thức siết chặt.
“Bây giờ tôi muốn biết, chuông nhỏ …” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô, khói thuốc trên đầu ngón tay anh hòa vào không khí. Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Là con gái của Hạng Chí Viễn này sao?”
Lời nói vừa dứt, thân thể Giang Ninh Phiến càng thêm căng thẳng.
Khoảnh khắc này cuối cùng đã đến.
Nhiệt độ 69 độ quá nóng, trên trán Hạng Chí Viễn dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Nói cho tôi biết, vì sao đứa nhỏ này tên là Hạng Diêu Linh, vì sao lại tên là chuông nhỏ?”
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm và hỏi với giọng nói ảm đạm.
Hạng Diêu Linh có nghĩa là chiếc chuông.
Tại sao cô vứt bỏ anh rồi lại dùng cái tên đó? Rốt cuộc cô muốn bày tỏ điều gì?
Giang Ninh Phiến càng ra sức nắm chặt xe đẩy hơn, nhiệt độ cao trong phòng tắm hơi như hun cho đầu óc cô mơ hồ.
Chốc lát sau, cô ngẩng mặt lên, nói với vẻ bình thản: “Tôi có thể không trả lời những câu hỏi thế này được không?”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn ném cho đám đàn em phía sau một ánh mắt.
Đám đàn em thoắt cái rút súng từ bên hông ra, chỉa vào đoàn khách của phòng tắm hơi đang đứng nép vào nhau khiến cho bọn họ sợ đến nỗi liên tục gào khóc.
Hạng Chí Viễn nhìn Giang Ninh Phiến, cười khẩy: “Quý cô Giang cảnh sát, để tôi đoán xem tôi giết đến người thứ mấy mới cạy mồm em được nhé.”
Dứt lời, đoàn khách càng gào khóc dữ dội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.