Chương 182: Cô ấy mắc nợ họ hay sao vậy?
An Mộc Hạ
08/02/2022
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang mù mịt, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì bất chợt bị người nào đó đẩy ngã xuống đất.
Ngay sau đó, bên tai cô vang lên tiếng âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt.
Cô ngã xuống, hai tay chà xát trên mặt đất, khuỷu tay bị rách rướm máu.
Nhưng cô không quan tâm mà kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chợt ngẩn người ra.
Lọt vào trong tầm mắt của cô là bóng dáng của người đàn ông ngồi trên xe lăn và đôi mắt nhìn trợn trừng đầy hoảng sợ của Nguyễn Tử Nhu.
Cô nhìn theo tay của Nguyễn Tử Nhu thì thấy tay cô ta như đang nắm một cái cán màu xanh đậm.
“Cậu chủ.”
Sau đó, cô nhìn thấy Quan Diêm lao qua cô, trong giọng điệu đầy hoảng sợ và bất an.
Như thể có chuyện gì đó xảy ra với người đàn ông mà cậu ta vừa gọi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cơ thể mình run lên, cô cứ ngồi trên mặt đất như thế, cứ nhìn chằm chằm bóng dáng kia với vẻ đầy kinh ngạc.
Dường như có thứ gì đó lơ lửng trong đáy mắt cô, cản tầm nhìn của cô.
“Cậu chủ” Quan Diêm không ngờ cậu ta vừa mới trả lời một cuộc điện thoại mà cậu chủ đã bị đâm một nhát dao.
Quăng cô
Cậu ta xách Nguyễn Tử Nhu nãy giờ đang còn đờ đẫn như xách một con gà ra. ta sang một bên.
Nhìn thấy chuôi dao đã đâm vào gần một nửa dưới vai trái của người đàn ông mà mắt cậu ta đỏ rực.
“Người phụ nữ chết tiệt kia dám làm cậu bị thương, tôi giết cô ta!”
Quan Diêm nói xong thì định tìm Nguyễn Tử Nhu để tính sổ.
Tư Mộ Hàn yếu ớt, những sắc mặt vẫn không thay đổi mà dặn dò: “Quan Diêm, đưa mợ chủ lên xe”
Lúc này Quan Diêm mới chú ý đến Nguyễn Tri Hạ đang đứng sau Tư Mộ Hàn.
Cô gái này đã bị dọa đến ngây ngốc rồi.
Nước mắt của cô cử lưng tròng, không chảy ra mà cứ rưng rưng trong hốc mắt như thế.
Cậu ta vừa định bước tới, nhưng dường như Nguyễn Tri Hạ đã lấy lại tinh thần, cô đứng bật dậy khỏi mặt đất, sải bước chạy tới, đi vòng qua trước mặt Tư Mộ Hàn rồi hoảng sợ nhìn cản dao đang cắm chặt trên người anh, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Cô nói bằng giọng nức nở, không đầu không đuôi.
“Tư Mộ Hàn, anh chảy máu rồi.”
Tư Mộ Hàn: “…”
Quan Diêm không khỏi trợn tròn mắt.
Đã bị đâm một dao mà không chảy máu được sao?
Mạch não của mợ chủ thật là kỳ lạ.
“Đừng khóc.”
Tư Mộ Hàn đưa tay còn lại lên và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: “Khóc xấu lắm”
Nguyễn Tri Hạ như bị nghẹn, thực sự muốn cho người đàn ông này quá.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, Quan Diêm đã bảo tài xế lái xe qua.
Còn Nguyễn Tử Nhu đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà bỏ chạy mất.
cả hai cũng không có thời gian để quan tâm đến Nguyễn Tử Nhu đã bỏ trốn.
Họ cùng nhau đẩy Tư Mộ Hàn lên xe và nhanh chóng đến bệnh viện An Khang.
Bệnh viện An Khang.
Tống Thanh Lam nhìn thấy Quan Diêm vội vàng đẹp tung cánh cửa phòng khám của cô ấy rồi đẩy Tư Mộ Hàn vào thì mặt đen lại.
Trong lòng cô ấy thầm mắng, biến đi!
Hai chủ tớ này làm sao vậy chứ?
Cứ đi đi đá lại cánh cửa này, cô ấy mới đổi cửa đấy.
Cô ấy mắc nợ họ hay sao vậy?
“Cô Tống, cậu chủ nhà tôi bị thương, phiền cô hãy cầm máu cho cậu ấy”
Quan Diêm vội vàng nói, không hề cảm thấy cậu ta đả vào cánh cửa là xấc xược như thế nào.
Tống Thanh Lam nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn với một con dao trên vai, chẳng nể nang gì mà cười nói.
“Tôi nói này Tư lão tam, anh là do thượng để phái xuống để giày vò tôi có phải không? Hết người phụ nữ của anh bị thương lại đến anh bị thương, bộ anh tưởng tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cứ đến tìm tôi gây chuyện phải không?”
Nguyễn Tri Hạ đứng phía sau nhìn Tống Thanh Lam dũng cảm trách móc Tư Mộ Hàn như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy người phụ nữ này thật khí phách.
Ngay sau đó, bên tai cô vang lên tiếng âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt.
Cô ngã xuống, hai tay chà xát trên mặt đất, khuỷu tay bị rách rướm máu.
Nhưng cô không quan tâm mà kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chợt ngẩn người ra.
Lọt vào trong tầm mắt của cô là bóng dáng của người đàn ông ngồi trên xe lăn và đôi mắt nhìn trợn trừng đầy hoảng sợ của Nguyễn Tử Nhu.
Cô nhìn theo tay của Nguyễn Tử Nhu thì thấy tay cô ta như đang nắm một cái cán màu xanh đậm.
“Cậu chủ.”
Sau đó, cô nhìn thấy Quan Diêm lao qua cô, trong giọng điệu đầy hoảng sợ và bất an.
Như thể có chuyện gì đó xảy ra với người đàn ông mà cậu ta vừa gọi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cơ thể mình run lên, cô cứ ngồi trên mặt đất như thế, cứ nhìn chằm chằm bóng dáng kia với vẻ đầy kinh ngạc.
Dường như có thứ gì đó lơ lửng trong đáy mắt cô, cản tầm nhìn của cô.
“Cậu chủ” Quan Diêm không ngờ cậu ta vừa mới trả lời một cuộc điện thoại mà cậu chủ đã bị đâm một nhát dao.
Quăng cô
Cậu ta xách Nguyễn Tử Nhu nãy giờ đang còn đờ đẫn như xách một con gà ra. ta sang một bên.
Nhìn thấy chuôi dao đã đâm vào gần một nửa dưới vai trái của người đàn ông mà mắt cậu ta đỏ rực.
“Người phụ nữ chết tiệt kia dám làm cậu bị thương, tôi giết cô ta!”
Quan Diêm nói xong thì định tìm Nguyễn Tử Nhu để tính sổ.
Tư Mộ Hàn yếu ớt, những sắc mặt vẫn không thay đổi mà dặn dò: “Quan Diêm, đưa mợ chủ lên xe”
Lúc này Quan Diêm mới chú ý đến Nguyễn Tri Hạ đang đứng sau Tư Mộ Hàn.
Cô gái này đã bị dọa đến ngây ngốc rồi.
Nước mắt của cô cử lưng tròng, không chảy ra mà cứ rưng rưng trong hốc mắt như thế.
Cậu ta vừa định bước tới, nhưng dường như Nguyễn Tri Hạ đã lấy lại tinh thần, cô đứng bật dậy khỏi mặt đất, sải bước chạy tới, đi vòng qua trước mặt Tư Mộ Hàn rồi hoảng sợ nhìn cản dao đang cắm chặt trên người anh, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Cô nói bằng giọng nức nở, không đầu không đuôi.
“Tư Mộ Hàn, anh chảy máu rồi.”
Tư Mộ Hàn: “…”
Quan Diêm không khỏi trợn tròn mắt.
Đã bị đâm một dao mà không chảy máu được sao?
Mạch não của mợ chủ thật là kỳ lạ.
“Đừng khóc.”
Tư Mộ Hàn đưa tay còn lại lên và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: “Khóc xấu lắm”
Nguyễn Tri Hạ như bị nghẹn, thực sự muốn cho người đàn ông này quá.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, Quan Diêm đã bảo tài xế lái xe qua.
Còn Nguyễn Tử Nhu đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà bỏ chạy mất.
cả hai cũng không có thời gian để quan tâm đến Nguyễn Tử Nhu đã bỏ trốn.
Họ cùng nhau đẩy Tư Mộ Hàn lên xe và nhanh chóng đến bệnh viện An Khang.
Bệnh viện An Khang.
Tống Thanh Lam nhìn thấy Quan Diêm vội vàng đẹp tung cánh cửa phòng khám của cô ấy rồi đẩy Tư Mộ Hàn vào thì mặt đen lại.
Trong lòng cô ấy thầm mắng, biến đi!
Hai chủ tớ này làm sao vậy chứ?
Cứ đi đi đá lại cánh cửa này, cô ấy mới đổi cửa đấy.
Cô ấy mắc nợ họ hay sao vậy?
“Cô Tống, cậu chủ nhà tôi bị thương, phiền cô hãy cầm máu cho cậu ấy”
Quan Diêm vội vàng nói, không hề cảm thấy cậu ta đả vào cánh cửa là xấc xược như thế nào.
Tống Thanh Lam nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn với một con dao trên vai, chẳng nể nang gì mà cười nói.
“Tôi nói này Tư lão tam, anh là do thượng để phái xuống để giày vò tôi có phải không? Hết người phụ nữ của anh bị thương lại đến anh bị thương, bộ anh tưởng tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cứ đến tìm tôi gây chuyện phải không?”
Nguyễn Tri Hạ đứng phía sau nhìn Tống Thanh Lam dũng cảm trách móc Tư Mộ Hàn như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy người phụ nữ này thật khí phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.