Chương 107: “Quy vu trần ai”
An Mộc Hạ
28/11/2021
Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.
“Ha ha! Tô Minh được lắm”, Tô Ương ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, đứng dậy nói. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt đầy vẻ oán hận. Tô Minh cố ý nhắc lại chuyện hôm đó ở trái đất hắn ta suýt bị Tô Minh giết chết. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta, cũng là ký ức không thể nào quên. Vậy mà Tô Minh cố ý nhắc lại.
Chết tiệt!
Đáng chết!
Đáng chết một trăm triệu lần!
Khí tức trên người Tô Ương không ngừng sục sôi, suýt nữa không khống chế được.
“Mời!”, Tô Minh cũng đứng lên rồi làm tư thế mời với Tô Ương.
Hai người đi ra khỏi đình rồi đi đến khu đất trống ở quảng trường.
Hai người mặt đối mặt.
“Tô Minh! Ra tay đi!”, giọng nói Tô Ương khàn khàn, dường như vì quá kích động nên biến giọng.
“Anh chắc chắn?”, sắc mặt Tô Minh trở nên quái dị.
Sau đó Tô Minh trực tiếp ra tay.
“Quy vu trần ai”, Tô Minh giơ tay lên và tung ra quyền này.
Cảm giác không khí yên tĩnh, trầm lặng, cái chết như sắp ập đến, giống như khí tức bao trùm khắp nơi.
Vượt qua cả không gian và thời gian.
Chỉ có chưởng ấn lao về trước rồi đập về phía Tô Ương.
Quyền này ra tay như bao trùm khắp đất trời.
Hàng triệu người ở quảng trường Chiến Uyên đều cảm thấy máu mình chảy ngược, mắt đỏ ửng tia máu.
Vô vàn tiếng gào hét điên cuồng dường như ngăn lại tất cả.
Tô Minh ra tay khiến khí tức của chưởng ấn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đây là quyền của cảnh giới Chân Vương sao?
Đùa gì vậy?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.
“Ha ha! Tô Minh được lắm”, Tô Ương ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, đứng dậy nói. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt đầy vẻ oán hận. Tô Minh cố ý nhắc lại chuyện hôm đó ở trái đất hắn ta suýt bị Tô Minh giết chết. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta, cũng là ký ức không thể nào quên. Vậy mà Tô Minh cố ý nhắc lại.
Chết tiệt!
Đáng chết!
Đáng chết một trăm triệu lần!
Khí tức trên người Tô Ương không ngừng sục sôi, suýt nữa không khống chế được.
“Mời!”, Tô Minh cũng đứng lên rồi làm tư thế mời với Tô Ương.
Hai người đi ra khỏi đình rồi đi đến khu đất trống ở quảng trường.
Hai người mặt đối mặt.
“Tô Minh! Ra tay đi!”, giọng nói Tô Ương khàn khàn, dường như vì quá kích động nên biến giọng.
“Anh chắc chắn?”, sắc mặt Tô Minh trở nên quái dị.
Sau đó Tô Minh trực tiếp ra tay.
“Quy vu trần ai”, Tô Minh giơ tay lên và tung ra quyền này.
Cảm giác không khí yên tĩnh, trầm lặng, cái chết như sắp ập đến, giống như khí tức bao trùm khắp nơi.
Vượt qua cả không gian và thời gian.
Chỉ có chưởng ấn lao về trước rồi đập về phía Tô Ương.
Quyền này ra tay như bao trùm khắp đất trời.
Hàng triệu người ở quảng trường Chiến Uyên đều cảm thấy máu mình chảy ngược, mắt đỏ ửng tia máu.
Vô vàn tiếng gào hét điên cuồng dường như ngăn lại tất cả.
Tô Minh ra tay khiến khí tức của chưởng ấn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đây là quyền của cảnh giới Chân Vương sao?
Đùa gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.