Chương 179: Từ khi nào mà anh trở nên quan tâm cô như thế?
An Mộc Hạ
08/02/2022
“Anh làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến quằn quại, bàn tay bị Hạng Chí Viễn cậy mạnh bỏ vào bồn rửa tay, một dòng nước phun xuống lòng bàn tay cô, truyền ra chút đau rát.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện lòng bàn tay của mình bị thương.
Hẳn là vừa nãy nắm dao gọt trái cây hồi hộp đến mức lưỡi đao cũng cắt vào
mình.
“Em đã hai mươi ba tuổi rồi mà sao ngay cả con dao cũng cầm không vững thế?” Hạng Chí Viễn vừa giúp cô rửa sạch vết máu trên tay, vừa lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
“Không cần anh quan tâm.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng.
“Tiêm Tiêm, tôi cảnh cáo em, khắp người em bao gồm mỗi một sợi tóc đều là của Hạng Chí Viễn tôi! Em dám làm mình bị thương thì tôi sẽ liều mạng với em!”
“..” Giang Ninh Phiến bị anh làm ngơ ngẩn.
“Tôi xem sau này em còn dám hay không! Sau này em cách xa con dao một chút!”
Hạng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, hận không thể lập tức ăn luôn cô đi, tay lại mở hòm chứa đồ trên bồn rửa tay, lấy ra một miếng băng cá nhân giúp cô dán lên lòng bàn tay, động tác nhu hòa như lông vũ thổi qua.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ mím môi.
Không phải vì anh sợ chết, mà là vì cô tự làm mình bị thương nên anh mới đồng ý điều kiện của cô sao?
“Có nghe thấy không?” Thấy cô ngây người, Hạng Chí Viễn nghiêm nghị nhấn mạnh.
Giang Ninh Phiến kịp phản ứng, lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh quan tâm, anh nên lo cho mình trước đi.”
Vết dao của anh nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Hạng Chí Viễn nhìn vào tấm gương, trên cổ của anh là vết máu đỏ tươi dính vào cổ áo, tương phản với gương mặt trắng nõn tươi sáng.
“Mấy chục năm không gặp, làm sao bây giờ em trở nên nhẫn tâm như vậy.”
Khi còn bé cô là một cô bé hiền lành.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, nhìn ánh mắt của cô không có tức giận gì, thậm chí
vẫn lộ ra vẻ cưng chiều.
Thật là một người đàn ông khó hiểu.
“Anh đừng đụng vào tôi, không thì chuyện ác hơn tôi vẫn có thể làm được.” Giang Ninh Phiến lui về sau một bước, sợ anh muốn cô giúp anh xử lý vết thương.
Cô không muốn chữa thương cho một con rắn độc.
“Được rồi, em về ngủ đi, đừng để dính máu.” Câu nói của Hạng Chí Viễn lại một lần nữa khiến cô ngoài ý muốn.
Tất nhiên Giang Ninh Phiến không có ý tốt mà ở lại, cô quay người rời đi, trở lại ngồi xuống trên giường bệnh, mở bàn tay của mình ra, băng cá nhân dán phía trên làm tim cô đập trễ mấy nhịp.
Từ khi cô nằm viện, cô càng không hiểu Hạng Chí Viễn.
Từ khi nào mà anh trở nên quan tâm cô như thế?
vỏn vẹn bởi vì mười mấy năm trước gặp nhau một lần sao? Lần gặp nhau đó quan trọng với anh như thế à?
Đêm đó, Giang Ninh Phiến mơ màng nhìn thấy năm đó mình gặp gỡ một chàng trai câm điếc…
Mùa xuân hoa nở, sáng sớm cô trở về nhà, bưng cháo mẹ nấu đến căn nhà tường đỏ đổ nát.
Đó là bữa ăn đầu tiên cô mang đến cho chàng trai câm điếc.
Anh ôm đầu gối ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, cả người bẩn thỉu, nhưng khí chất cậu ấm nhà giàu lại không che giấu được xem xét không giống như người cảng biển các cô.
“Cho anh cháo này.”
Cô bưng chào đến trước mặt anh, chuông bên hông rung lên “linh định”.
“..” Chàng trai ngước mắt vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào cô, sau đó duỗi tay ra đổ bát cháo trước mặt, bộ dáng không biết ơn.
“Đây là bữa ăn sáng của tôi.” Lúc ấy cô rất tức giận: “Tôi sẽ không mang cơm trưa đến cho anh vì tôi cũng đói.”
Chàng trai xoay mặt sang một bên, trên khuôn mặt dơ bẩn đầy kiêu ngạo.
“Anh bị câm điếc sao?” Cô hỏi.
Giang Ninh Phiến quằn quại, bàn tay bị Hạng Chí Viễn cậy mạnh bỏ vào bồn rửa tay, một dòng nước phun xuống lòng bàn tay cô, truyền ra chút đau rát.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện lòng bàn tay của mình bị thương.
Hẳn là vừa nãy nắm dao gọt trái cây hồi hộp đến mức lưỡi đao cũng cắt vào
mình.
“Em đã hai mươi ba tuổi rồi mà sao ngay cả con dao cũng cầm không vững thế?” Hạng Chí Viễn vừa giúp cô rửa sạch vết máu trên tay, vừa lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
“Không cần anh quan tâm.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng.
“Tiêm Tiêm, tôi cảnh cáo em, khắp người em bao gồm mỗi một sợi tóc đều là của Hạng Chí Viễn tôi! Em dám làm mình bị thương thì tôi sẽ liều mạng với em!”
“..” Giang Ninh Phiến bị anh làm ngơ ngẩn.
“Tôi xem sau này em còn dám hay không! Sau này em cách xa con dao một chút!”
Hạng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, hận không thể lập tức ăn luôn cô đi, tay lại mở hòm chứa đồ trên bồn rửa tay, lấy ra một miếng băng cá nhân giúp cô dán lên lòng bàn tay, động tác nhu hòa như lông vũ thổi qua.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ mím môi.
Không phải vì anh sợ chết, mà là vì cô tự làm mình bị thương nên anh mới đồng ý điều kiện của cô sao?
“Có nghe thấy không?” Thấy cô ngây người, Hạng Chí Viễn nghiêm nghị nhấn mạnh.
Giang Ninh Phiến kịp phản ứng, lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh quan tâm, anh nên lo cho mình trước đi.”
Vết dao của anh nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Hạng Chí Viễn nhìn vào tấm gương, trên cổ của anh là vết máu đỏ tươi dính vào cổ áo, tương phản với gương mặt trắng nõn tươi sáng.
“Mấy chục năm không gặp, làm sao bây giờ em trở nên nhẫn tâm như vậy.”
Khi còn bé cô là một cô bé hiền lành.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, nhìn ánh mắt của cô không có tức giận gì, thậm chí
vẫn lộ ra vẻ cưng chiều.
Thật là một người đàn ông khó hiểu.
“Anh đừng đụng vào tôi, không thì chuyện ác hơn tôi vẫn có thể làm được.” Giang Ninh Phiến lui về sau một bước, sợ anh muốn cô giúp anh xử lý vết thương.
Cô không muốn chữa thương cho một con rắn độc.
“Được rồi, em về ngủ đi, đừng để dính máu.” Câu nói của Hạng Chí Viễn lại một lần nữa khiến cô ngoài ý muốn.
Tất nhiên Giang Ninh Phiến không có ý tốt mà ở lại, cô quay người rời đi, trở lại ngồi xuống trên giường bệnh, mở bàn tay của mình ra, băng cá nhân dán phía trên làm tim cô đập trễ mấy nhịp.
Từ khi cô nằm viện, cô càng không hiểu Hạng Chí Viễn.
Từ khi nào mà anh trở nên quan tâm cô như thế?
vỏn vẹn bởi vì mười mấy năm trước gặp nhau một lần sao? Lần gặp nhau đó quan trọng với anh như thế à?
Đêm đó, Giang Ninh Phiến mơ màng nhìn thấy năm đó mình gặp gỡ một chàng trai câm điếc…
Mùa xuân hoa nở, sáng sớm cô trở về nhà, bưng cháo mẹ nấu đến căn nhà tường đỏ đổ nát.
Đó là bữa ăn đầu tiên cô mang đến cho chàng trai câm điếc.
Anh ôm đầu gối ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, cả người bẩn thỉu, nhưng khí chất cậu ấm nhà giàu lại không che giấu được xem xét không giống như người cảng biển các cô.
“Cho anh cháo này.”
Cô bưng chào đến trước mặt anh, chuông bên hông rung lên “linh định”.
“..” Chàng trai ngước mắt vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào cô, sau đó duỗi tay ra đổ bát cháo trước mặt, bộ dáng không biết ơn.
“Đây là bữa ăn sáng của tôi.” Lúc ấy cô rất tức giận: “Tôi sẽ không mang cơm trưa đến cho anh vì tôi cũng đói.”
Chàng trai xoay mặt sang một bên, trên khuôn mặt dơ bẩn đầy kiêu ngạo.
“Anh bị câm điếc sao?” Cô hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.