Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Chương 29
Phạm Thu
07/07/2013
Trận đấu súng chấn động cả nước đã diễn ra một tuần. Bọn Tần Vịnh sau khi bị thẩm vấn hết sức chặt chẽ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng được tự do hoàn toàn.“Không có anh, đám con tin đâu chỉ một chết, tám bị thương chứ? Giờ còn dám nghi ngờ anh là đồng bọn, muốn điều tra anh, thật là làm lòng người ta băng giá mà.” Tần Vịnh bày ra bộ dạng Tây Thi nhăn mặt, định tranh thủ sự đồng tình của Lâm Phàm. Cứ tưởng trải qua việc Lâm Phàm chủ động hôn hắn lần trước, thân phận nô tài của hắn có thể lật mình thành địa chủ rồi, cho dù không được làm địa chủ thì làm anh nông dân bình thường cũng được đi, ai dè mọi chuyện vẫn y như cũ, cô vẫn không tiến thêm một bước nào.“Đó là trình tự bình thường, cần phải điều tra mấy con cá lọt lưới. Hơn nữa chúng ta có thể ra khỏi đó, hiềm nghi cũng không nhỏ.” Lâm Phàm cẩn thận khử trùng vết thương sau lưng cho hắn.“Hứ, anh mà là đồng đảng với cái loại ấy á?” Tần Vịnh tức tối, lại nói “Sao bọn họ không mời Hera về kiểm tra luôn đi?”Lâm Phàm lườm hắn “Cô ta vừa tới gần đám đông liền biến mất tăm, không ai phát hiện ra.”Giúp hắn mặc áo vào, Lâm Phàm cầm trái cây trên bàn lên chuẩn bị đi qua phòng bệnh kế bên thăm Trân Hương. Vừa đứng dậy thì cánh tay đã bị Tần Vịnh giữ chặt. Cô ngạc nhiên nhíu mày quay đầu nhìn hắn.“Em đi đâu? Lại đi thăm cái cô Trân Hương đó hả?” Tần Vịnh ghen tức hỏi, ngày nào Lâm Phàm cũng mất quá nửa thời gian cho cái bà cô đanh đá kia, làm hắn bực mình.“Ừ.”“Anh còn dễ nhìn hơn cô ta nhiều, em nhìn anh là đủ rồi.” Xưa giờ hắn chả biết cái chữ mặt mũi viết ra sao, cố sống cố chết níu tay cô, nói cái gì mà hôm nay muốn cô ở lại bàn bạc chuyện liên quan đến đại sự đời người của bọn họ.Lâm Phàm hơi cau mày gạt tay hắn ra “Nhà Trân Hương còn chưa biết cô ấy bị thương, một mình cô ấy ở bệnh viện rất tội nghiệp.”“Anh cũng tội nghiệp nè, Lâm Phàm vợ anh chẳng quan tâm anh chút nào.”Tần Vịnh bắt đầu biến thân thành Tần vô lại, càn quấy thiếu điều lăn lộn khóc la om sòm. Lâm Phàm vừa thẹn vừa giận trừng hắn “Ai là vợ anh!”“Ui? Anh nói này, đồng chí giải phóng quân, sao em có thể trở mặt không nhận người chứ! Em đè anh ra hôn rồi còn không phải vợ anh à?” Tần Vịnh hùng hồn chất vấn, khí thế cứ như hận không thể tự lập cho mình một tấm bài trinh tiết không bằng.“Bất chấp lý lẽ!” Lâm Phàm thẳng thừng hất đầu đi, quăng Tần vô lại kiêm Kojiro mặt mày đáng thương đằng sau, đau thương nhìn gáy cô dưới góc nghiêng 45 độ.Trân Hương nằm trong phòng bệnh kế bên, mặt mày âm trầm, thấy Lâm Phàm vào lập tức mỉm cười. Lâm Phàm thấy thế âm thầm than thở. Ngày đó sau khi Trân Hương kêu tên cô gái kia xong, chỉ trong thời gian ngắn tới mức bọn họ không kịp đề phòng, Hera bắn một phát vào bả vai không bị thương của Trân Hương.Hera cười tươi như hoa, e thẹn nói “Người biết tên tôi đều là người chết. Cả anh Tần cũng không biết đấy! Nhưng tôi không thể giết cô, mạng cô để lại đó đã. Ồ? Ánh mắt cô rất thú vị, không cam lòng à? Hi hi.”“Lại nghĩ sao?” Lâm Phàm lo lắng ngồi bên cạnh, bắt đầu gọt trái cây. Từ sau hôm đó Trân Hương luôn chìm vào suy tư, vẻ mặt luôn đầy căm hận khiến cô rất bất an.“Không có. Phàm tử, vì sao Tần Vịnh nhà cậu lại làm ăn với bọn chúng? Làm ăn cái gì?” Trân Hương quay đầu nhìn Lâm Phàm chằm chằm, thử tìm đáp án từ trên mặt cô.Lâm Phàm ngại ngần xoay con dao gọt trái cây, từng lớp vỏ đều đặn rớt xuống “Tớ cũng không biết.”“Phàm tử, cậu không cần che giấu giúp anh ta. Ả Hera đó là một thành viên trong đảng mafia lớn nhất. Nghe nói chồng ả còn tàn bạo biến thái hơn, chẳng những bọn chúng buôn lậu vũ khí, thậm chí còn có nhà máy sản xuất vũ khí riêng. Vì sao Tần Vịnh lại giao dịch với chúng?” Trân Hương hỏi liền một mạch vấn đề liên quan đến súng ống, làm Lâm Phàm không kịp trở tay.“Tớ không biết.” Lâm Phàm lẳng lặng cắt táo thành từng miếng, rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp.“Nếu Tần Vịnh làm ra chuyện tội ác tày trời, cậu cũng định che giấu dùm anh ta ư?” Vẻ mặt Trân Hương có chút dữ tợn, nếu không phải hai vai bị thương chỉ sợ giờ phút này cô ấy đã bật dậy tóm lấy cô tra khảo rồi.Lâm Phàm một mực im lặng, cắt táo thành từng miếng đều tăm tắp. Chờ đến khi cắt xong miếng cuối cùng cô mới bình thản nói “Đến địa ngục anh ấy cũng chịu đi cùng tớ, sao tớ lại để ý việc anh ấy làm. Cho dù có một ngày anh ấy giết người, tớ cũng sẽ giúp anh ấy chôn xác. Tớ chưa hề nói mình là người tốt, cũng chưa từng có ai vì tớ mà vứt bỏ tính mạng. Càng chưa từng có ai ngày nào cũng kiên nhẫn đưa đón tớ đi làm, nhớ kỹ từng ly từng tý mơ ước tớ nói ra trong lúc vô tình, sau đó cố gắng thực hiện mang lại bất ngờ cho tớ. Thế nên, cho dù anh ấy có gây ra chuyện tày trời tới đâu đi nữa, tớ cũng bằng lòng gánh vác cùng anh ấy.”Những lời này Lâm Phàm nói rất dứt khoát, thong thả, nói xong cô cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, dường như trút hết tất cả những suy nghĩ đè nén trong lòng bấy lâu ra.Sắc mặt Trân Hương càng lúc càng khó coi “Cậu quên lời thề lúc chúng ta nhập ngũ rồi sao?”“Vì anh ấy, tớ không quan tâm việc mình trở thành người thất hứa. Trân Hương, tớ biết cậu nghĩ gì. Có lẽ sau này tớ sẽ hối hận, nhưng hiện giờ tớ rất thỏa mãn, rất hạnh phúc. Vậy là đủ rồi. Thậm chí chúng ta không thể bảo đảm bản thân có thể bình an sống hết đời này, đúng không?”“Cậu đúng là bị thằng cha kia tẩy não rồi!” Trân Hương tức giận gạt trái cây Lâm Phàm đưa tới, căm tức trừng cô, không hiểu vì sao đồng đội tốt nhất ngày xưa, đồng chí chính trực nhất lại vì một người đàn ông mà vi phạm lời thề của người lính, thà rằng làm một tên tội phạm.Lâm Phàm không nói chuyện, cô tự nhận mình không phải thánh nhân, không có giác ngộ vì lê dân bá tánh trong thiên hạ mà dâng lên tất cả. Cô chỉ muốn cùng một chỗ với người yêu cô, bất kể là làm gì.Khẽ thở dài một tiếng, cô lấy khăn giấy lau kỹ dao gọt trái cây, cất đàng hoàng xong mới đứng dậy “Tớ đi trước đã, đợi cậu bình tĩnh lại tớ lại qua.”“Nếu Tần Vịnh thật sự tham gia, có ngày anh ta bị bắt cậu làm sao đây? Cậu đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?” Trân Hương nôn nóng rống lên với bóng lưng cô, điều đó là cái cô không muốn nhìn thấy nhất.“Cậu nói tất cả đều là giả thuyết. Nhưng nếu thật sự có ngày anh ấy bị bắt, tớ sẽ cùng ngồi tù với anh ấy. Nếu anh ấy chết, tớ cũng đi theo anh ấy. Lúc trước sống là vì không tìm thấy lý do chết mà thôi. Trân Hương, thật ra cậu luôn nghĩ tới Hera, bởi vì cậu muốn tự tay bắt cô ta để chứng minh bản thân, phải không?” Lâm Phàm biết mình nói hơi nặng nhưng cô không muốn lập lờ. Sau khi Hera bắn Trân Hương, cô ấy luôn buồn bực sầu não, lần đầu tiên cô ấy bại trận, hơn nữa hoàn toàn thảm bại.Thấy mặt Trân Hương xanh lét, cô biết mình nói đúng rồi. Lâm Phàm có chút thương cảm, nhếch miệng “Tớ đi trước, buổi chiều sẽ hầm canh bồ câu cho cậu.”Trân Hương ngoảnh mặt mím môi không nói, vành mắt đỏ hoe.Đăm chiêu đi tới cửa sổ hành lang, nhìn phong cảnh bên ngoài thở hắt ra.Ngoài cửa sổ, lá phong đỏ thắm cả con đường nhỏ, thỉnh thoảng vài phiến lá lượn lờ theo gió.Vài bệnh nhân mặc đồng phục người bệnh ngồi trên xe lăn, do hộ lý hoặc người nhà đẩy đi tản bộ. Bọn họ đều là nhân vật chính trong thế giới của mình, có người yêu, có người quan tâm, cũng có người yêu họ, quan tâm họ.Lâm Phàm mỉm cười nhìn ánh mặt trời ấm áp, bởi vì cô cũng có một người như vậy.Thưởng thức phong cảnh đủ rồi, chậm rãi đi về phòng Tần Vịnh nhưng mở cửa vào phòng lại phát hiện giường không phòng trống. Đang thắc mắc đột nhiên bị kéo vào một vòm ngực rộng rãi, thoáng trong chớp mắt Lâm Phàm nhận ra hơi thở đàn ông đặc trưng của Tần Vịnh. Mùi vị này khiến cô nảy sinh cảm giác an toàn, ỷ lại. Nghe nói chỉ cần bạn thích một người đàn ông, bạn có thể ngửi thấy mùi vị độc nhất vô nhị trên người anh ta. Có phải là hơi thở này không?“Em sẽ không hối hận, anh không để em vi phạm lời thề quân nhân. Anh cũng sẽ không chết, bởi vì đời này phải đi cùng em.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Vịnh, tuy rất khẽ nhưng chấn động tai cô, khiến tai cô ngưa ngứa, ngứa tới tận lòng cô.“Nghe lén?” Giọng Lâm Phàm không vui nhưng vẫn mặc hắn ôm mình, không cử động.“Anh là loại người đó à? Cô ngốc nào đó lại quên mang ví tiền theo, anh lo em đi ra ngoài mua đồ mất mặt.” Đương nhiên Tần Vịnh sẽ không thừa nhận, mặc dù quả thật hắn vô tình nghe thấy.“Anh cứ kiếm cớ đi, đằng nào cũng là anh nói, lên giường nằm mau.” Lâm Phàm ra lệnh, cô không phải người ưa so đo chuyện vặt vãnh. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của cô, tất cả đều là mây trôi. Nếu cô đã lựa chọn yêu hắn, vậy cô sẽ bao dung tất cả.“Ôm lát nữa đã.” Tần Vịnh hưởng thụ vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người cô.“Bệnh nhân, làm phiền anh lên giường nằm, bây giờ phải xét nghiệm máu.” Y tá đứng ngay cửa, bực mình nói, cô lịch sự đứng ở cửa phòng chờ nửa ngày, kết quả hai người này còn ôm ôm ấp ấp không chịu thả ra, còn ôm từ đằng sau nữa chứ, đóng Titanic à? Bịn rịn lưu luyến? Còn chưa đủ sao!“Sao cứ cách ngày lại xét nghiệm máu một lần.” Tần Vịnh cực kỳ bất mãn y tá phá hỏng không khí, thấy cô ta muốn rút máu quý của hắn, trình độ bất mãn tăng lên trăm phần trăm.“Lịch đã sắp xếp như thế.” Y tá lười nhiều lời, cô ta nói sao giờ? Chẳng lẽ nói, xin lỗi anh, bởi vì chúng tôi rút máu anh để cầm đi xét nghiệm, xét nghiệm rồi thì có thể đòi anh trả phí xét nghiệm, mà biết phí xét nghiệm là gì không? Là tiền.“Lúc nào anh ấy có thể ra viện?” Lâm Phàm dựa người bên cạnh Tần Vịnh, thấy y tá thẳng tay ghim kim vào cánh tay hắn bắt đầu rút máu, có phần phát hoảng.“Cái này cô đi hỏi bác sĩ đi.” Y tá thành thạo rút kim ra, đặt một cục bông lên vết kim nhìn cô, “Đè.” Nói xong lắc mông đi, rủa thầm: hứ, dù sao gã đẹp trai này cũng có đàn bà rồi, mình chả cần nhiệt tình quá làm gì.Lâm Phàm vội vàng thò tay đè giúp hắn, ngừa máu chảy ra lãng phí, trong lòng thầm nghĩ lúc về phải hầm canh gan bồi bổ cho hắn.“Anh thấy anh có thể ra viện được rồi. Meowth ở nhà Lâm Lỗi không biết bị nuôi thành cái gì nữa.” Tần Vịnh dựa đầu vô bờ ngực đầy của Lâm Phàm hưởng thụ. Người kiểu gì nuôi ra chó giống đấy, chó bị Lâm Lỗi nuôi nói không chừng sẽ ngu ngốc giống hắn.“Đợi bác sĩ đến rồi hỏi. Anh nằm xuống trước đi, em về nấu canh.”“Kêu má Trương làm là được rồi, em đi đi về về mệt lắm.” Tần Vịnh bực bội bĩu môi, Lâm Phàm lại cười nói “Có thể nấu canh cho mọi người thật ra cũng rất hạnh phúc.”“Vậy hôn anh cái đã rồi đi.” Tần Vịnh chu mỏ, chiếu theo lệ thường đòi ăn đòn, vốn hắn cho rằng Lâm Phàm sẽ như bình thường hất mặt đi mất. Lại sững sờ thấy cô sán lại gần, tiếp đó hai đôi môi chạm vào nhau nhanh như chớp. Lúc Tần Vịnh mừng như điên tính tóm Lâm Phàm lại tiếp tục tiến sâu thì, Lâm Phàm rút ra. Cô vỗ về hai má ửng đỏ, cười khẽ “Em đi về đã.”Nhanh nhẹn đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, đột nhiên liếc thấy một bóng người chui vào thang máy. Vừa vặn người kia quay lại, bốn mắt nhìn nhau. Đối phương đột ngột nhìn cô cười quỷ dị, kế đó nụ cười kia bị cánh cửa thang máy che khuất. Lâm Phàm rùng mình nhìn cửa thang máy, là Hera!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.