Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Chương 54
Phạm Thu
07/07/2013
Lo lắng sợ hãi suốt hai tháng nay, rối rắm tự trách, nhung nhớ, tất cả đều theo nước mắt tuôn xối xả. Tần Vịnh trầm mặc ôm lấy cô, đầu ngón tay run rẩy không khống chế được.Hai người ôm nhau đứng giữa rừng cây xanh rì rậm rạp cao chọc trời hồi lâu, tiếng khóc của Lâm Phàm mới nhỏ dần, hơi tránh ra vòng ôm của hắn, mở đôi mắt sưng đỏ vì khóc, đau lòng sờ má hắn “Đau không?”Mắt Tần Vịnh tối lại, không nói lời nào, trực tiếp cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi hồng của cô, ra sức đoạt lấy nhung nhớ hơn hai tháng nay.Lâm Phàm có hơi kinh ngạc, giật mình sau đó nhanh chóng đón nhận nụ hôn nồng nàn không thiếu nhiệt tình của hắn, chẳng những thế còn đáp lại một cách hiếm hoi.Nếu không phải bên cạnh có một đám binh lính xem cuộc vui, phỏng chừng cô đã bị Tần Vịnh đè dưới người.Raphael huýt sáo cười, có vẻ định trợ hứng cho bức xuân cung đồ này, binh sĩ bên cạnh thấy thế cũng bắt đầu hò hét.Lúc này Tần Vịnh mới quyến luyến buông đôi môi cô ra, bất mãn trừng Raphael một cái, thầm rủa lão già không đứng đắn này.“Vợ, Lâm Lỗi thế nào rồi?” Ban nãy từ thiết bị liên lạc biết Lâm Lỗi bị đưa vào bệnh viện, Tần Vịnh lo lắng hỏi.Lâm Phàm nghe xong áy náy cúi đầu “Xin lỗi… Em lo hắn ở lại chỗ Vincent sẽ khiến anh bị kềm chế, nên ép hắn đi theo, kết quả hắn đỡ dùm em một viên đạn.”Tần Vịnh nghe mà hoảng sợ không thôi. Nếu lúc đó Lâm Lỗi không chắn dùm cô, có phải Lâm Phàm của hắn bây giờ không thể ngồi trong lòng hắn được, có lẽ là nằm trên đất cát dơ dáy, cũng có thể là… nhà xác lạnh băng.Không nhịn được siết tay chặt thêm, thì thầm dỗ dành bên tai cô “Không sao rồi, không trách em được. Anh quá vô dụng, khiến em vừa ở cữ xong đã phải tới nơi nguy hiểm thế này…”Tuy mọi người không hiểu tiếng Trung nhưng chỉ nhìn vẻ mặt hai người đã cảm thấy xúc động.Một lính đánh thuê đỏ hoe mắt nói bằng tiếng Anh “Tôi nhớ vợ con ở quê xa.” Vài người đã có gia đình nghe xong cũng không khỏi lặng thinh, thậm chí có mấy người còn lén lút lấy ảnh gia đình vẫn giấu dưới áo lót ra.Trong khung cảnh cảm động ấm áp đó, một tiếng nổ long trời phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Chim chóc hoảng sợ bay rào rào, nháy mắt che kín ánh nắng mỏng manh lọt qua giữa những tán cây.Tiếp theo tiếng nổ đó, mọi người nhìn theo âm thanh chỉ thấy trên bầu trời, cách chỗ họ không xa, khói mù cuồn cuộn bốc lên, vô tuyến trong chốt cắm cũng truyền đến tiếng hét khẩn cấp “Đồn trú số 3 có kẻ xâm nhập! Đồn trú số 3 có kẻ xâm nhập! Mục tiêu nhắm hướng tổng bộ tiến tới!”Nét mặt Raphael cực kỳ khó hiểu “Bị Vincent tìm tới rồi! Thông báo cho tất cả bộ đội, chuẩn bị chiến đấu!”Hai chiếc trực thăng lướt qua không trung, tiếng động cơ cánh quạt đinh tai nhức óc cùng với tiếng gió giật dữ dội, cuốn theo cây cối bắt đầu nhe nanh múa vuốt theo vũ điệu điên cuồng.Sóng cỏ cao đến đầu gối không ngừng múa may chạm vào bắp chân lộ ra ngoài của Lâm Phàm, lá cây điên cuồng uốn lượn trên không cùng với những mảnh lá rách nát.“Seth! Cậu dẫn tiểu đội số 9 bảo vệ anh Tần và vợ rút lui! Những người khác chuẩn bị máy nhiễu sóng hồng ngoại!” Raphael đứng giữa rừng cây đón gió, như một con sư tử đầu đàn oai nghiêm khí phách.Lúc tiểu đội số 9 vừa ra khỏi bót không xa, trực thăng trên không trung tinh mắt phát hiện con mồi trên mặt đất, một cơn mưa đạn bắn quét khu vực chung quanh họ, bùn đất bị nổ bắn lên không, mặt đất ngổn ngang.Seth phân phó tiểu đội 9 chia ra bắn trả, hắn dẫn Tần Vịnh và Lâm Phàm bò sấp xuống tiến vào rừng.Lúc này thành quả rèn luyện của Tần Vịnh thể hiện ra, tốc độ không thua kém gì hai người kia.Bùn đất ẩm ướt sền sệt bám đầy chân họ, lá cây sắc nhọn thỉnh thoảng lại quẹt qua mặt, chung quanh chỉ có tiếng thở hổn hển cùng với tiếng trườn sột soạt trong cỏ.Cái áo sơ mi màu tím thẫm đẹp đẽ của Tần Vịnh đã không còn hình dạng ban đầu nữa, nút áo không biết lạc mất chỗ nào, để hở vòm ngực với cơ bắp hoàn mỹ, lộ rõ nét gợi cảm mà nguy hiểm.Thận trọng đi bên cạnh bảo vệ Lâm Phàm, đầu óc nhanh chóng phân tích kế hoạch và mục đích của Vincent. Đột nhiên mặt hắn nghiêm lại, gọi Seth đi đằng trước “Đừng đi tới nữa! Nhất định Vincent đang ôm cây đợi thỏ ở phía trước!”Seth nghe xong, vừa quay đầu định hỏi vì sao liền bị một phát súng vào đầu, óc và máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả vạt cỏ xanh thẫm, mùi máu nồng nặc.Lâm Phàm và Tần Vịnh không kịp trở tay, Lâm Phàm móc súng trong tay ra nhắm hướng bắn súng nhả đạn loạn xạ, một bên nhanh nhẹn đẩy Tần Vịnh tiến vào cánh rừng xanh um bên cạnh.“Định đi đâu?” Giọng nói không lớn nhưng trong rừng lại cực kỳ rõ ràng, Lâm Phàm lập tức nhận ra đó là Hera, vậy nhất định Herst đã biến mất trên đời.Cô cảnh giác chầm chậm thò đầu ra từ sau gốc cây, chỉ thấy người Hera chi chít vết thương, máu tươi đỏ thẫm rịn ra từ cánh tay, theo đầu ngón tay trượt đến họng súng chúc xuống, thấm từng giọt vào bùn sình. Có thể thấy mức độ thảm khốc của cuộc chiến giữa cô ta và Herst.Vẻ mặt cô ta càng thêm điên cuồng, đôi mắt mơ hồ và biểu tình trống rỗng càng lộ rõ vẻ quỷ dị.Lúc này bất an trong lòng Lâm Phàm càng thêm mãnh liệt, cô biết Hera chẳng phải kẻ hiền lành gì cho cam, nhưng sao cô ta lại xác định chính xác vị trí của mình trong cánh rừng lớn thế này?Đột nhiên cô sực nhớ ra trên trực thăng Hera đưa cho mình vũ khí, vội vàng rút khẩu súng ngắn nơi eo quăng xuống đất, nghiến răng “Cô gắn thiết bị dò tìm!”“Đương nhiên… bằng không thú cưng chạy mất tôi đi đâu tìm đây?” Nụ cười trên mặt Hera không còn mê hồn như dĩ vãng nữa, trở nên dữ tợn méo mó.Tần Vịnh bình tĩnh kéo Lâm Phàm ra sau lưng, đôi mi dài cảnh giác nhìn cô ta, hắn đã đoán ra mục đích của cô ta rồi.“Lâm Phàm đã đưa hộp cho cô rồi, cô cần chìa khóa?” Không thể không khen ngợi trí thông minh tuyệt vời của Tần Vịnh, chỉ vài ba câu của hai người đã đoán ra đại khái sự tình.Hera ngẩng đầu tán thưởng, dạo bước đến trước mặt Tần Vịnh đưa ra một bàn tay đầy máu “Vincent nói không sai, anh luôn chừa lại cho mình rất nhiều đường lùi, chỉ dựa vào bản đồ anh đưa tôi căn bản không thể hủy diệt tất cả mọi thứ của Vincent trước mặt lão.”Tần Vịnh nghe xong lại cười sảng khoái, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, “Chìa khóa có thể giao cho cô nhưng cô phải bảo đảm vợ tôi an toàn ra khỏi đây.”“Ha ha, cái này tôi không hứa được rồi, bởi vì bây giờ cho dù là tôi cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra cánh rừng này.” Đột nhiên, nụ cười của Hera càng thêm rạng rỡ, cô ta nhìn phía sau lưng Tần Vịnh và Lâm Phàm, không biết tự khi nào xuất hiện một gã đàn ông trung niên nho nhã tuấn tú, nghiêng đầu làm bộ ngây thơ “Sao ngài lại đích thân đến đây, không phải Herst nên ở bên cạnh ngài sao?”Gã đàn ông cười đầy hàm ý, mắt kính gọng vàng kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo càng lộ vẻ trí thức “Không phải hắn đã chết trong tay cô rồi sao?”“Quân của Raphael mạnh đến nỗi chỉ còn lại mỗi ông thôi à?” Hera bị vạch trần cũng chẳng tỏ vẻ kinh hoảng, ngược lại làm bộ kinh ngạc, nói xong lại bắt đầu cười khe khẽ, tiếng cười trong vắt êm tai.Vincent thấy vậy không hề tức giận, mặt vẫn treo nụ cười nhã nhặn như cũ, thong thả đi về phía Tần Vịnh.“Anh Tần, anh làm tôi thất vọng quá.” Vincent thấp hơn Tần Vịnh một cái đầu, lúc này lão hơi hếch cái cằm thanh tú trắng nõn lên, hào hoa nho nhã nhìn Tần Vịnh.Tần Vịnh cũng đeo bộ mặt ông ba phải, nhếch môi cười quyến rũ “Như nhau như nhau.”Không biết vì sao, tim Lâm Phàm căng thẳng vọt lên đến cổ họng, cô có linh cảm, gã đàn ông trước mắt này còn khủng bố hơn cả Hera. Bỗng nhiên cô thấy cổ tay Vincent nhúc nhích vươn tới Tần Vịnh, cô phản xạ bay người tung một cú đá trúng cằm lão, Vincent không đề phòng loạng choạng lùi lại mấy bước.Hera thấy thế cười càng sung sướng, thỉnh thoảng lại bị sặc ho ra mấy ngụm máu.Tần Vịnh thấy ánh mắt Vincent bắt đầu biến đổi, biết chuyện không ổn, túm Lâm Phàm chạy như điên. Trước khi chạy hắn ném sợi dây đeo chìa khóa về phía Vincent.Hera nghiêm mặt, tức tốc xông lên cản lại Vincent định truy đuổi Tần Vịnh. Đấu nhau mấy bận cô ta vẫn không thuận lợi giành lại chìa khóa trong tay Vincent.“Sao, dùng thứ tôi dạy cô đến đối phó tôi? Ngu xuẩn y như Heron.” Vincent khinh bỉ chế nhạo, lời của lão làm mắt Hera lộ hung quang.Móc khẩu súng nơi eo ra bắt đầu tấn công lão, mà động tác của Vincent cũng nhanh nhẹn không kém, tránh được từng phát súng của cô ta, đồng thời lôi súng ra bắt đầu phản kích.Cuộc chém giết giữa hai cao thủ đỉnh cao, Tần Vịnh trốn ở đằng xa nhìn mà máu sôi sùng sục. Lâm Phàm sốt ruột gần chết, vì sao không thừa cơ chạy đi, trốn ở chỗ này làm cái gì?Đang lúc cô không hiểu, Tần Vịnh cười hề hề đưa cây súng bắn tỉa thuận tay dắt trên người Seth lúc nãy cho Lâm Phàm “Vợ, em bắn tỉa thế nào? Ngắm Vincent thử xem?”Lâm Phàm nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, lập tức hoàn hồn cầm lấy súng chọn tư thế đi vào.“Không ngắm được chuẩn, lão cứ di chuyển không ngừng.” Lâm Phàm chăm chú ngắn, tâm tình khẩn trương không thôi, không thành công liền đi tong.“Vợ, cố lên! Đánh xong của nợ này chúng ta về nhà ôm con!” Tần Vịnh ở bên cổ vũ lấy hơi, có điều cái chữ con của hắn đã đụng tới lòng Lâm Phàm.Đúng! Nhất định phải ngắm chuẩn! Việt Trạch và Chí Trạch còn đang ở nhà chờ chúng ta!Từ từ, hơi thở của Lâm Phàm bắt đầu chậm rãi dài ra, toàn bộ sức chú ý đều tập trung lên việc ngắm bắn.Rốt cuộc, khi cô chuẩn bị bóp cò, Vincent đang chiến đấu kịch liệt với Hera nhạy cảm phát hiện có thấu kính lóe lên trong bụi cỏ gần đó, lão biết đó là kính ngắm của súng bắn tỉa, đang chuẩn bị né lại bị Hera cản lại, đành miễn cưỡng nghiêng người.Pằng một tiếng, Lâm Phàm từ kính ngắm phát hiện mình bắn trúng Vincent nhưng không phải chỗ hiểm.Tần Vịnh đứng bên cũng phát hiện tình hình, cơ bắp toàn thân bùng phát, giống như một con báo săn, ôm Lâm Phàm lăn qua một bên.Quả nhiên, Vincent né thế công của Hera xong bắn liền mấy phát vào vị trí trước đó của họ.Hera thừa lúc lão phân tâm, dao găm trong tay trái nhanh như chớp xẹt qua bụng lão, tay phải quăng súng đi trực tiếp dùng thế hổ đen móc tim cắm vào bụng lão, tàn nhẫn moi ruột và bao tử máu me đầm đìa ra. Mà Vincent, ngay lúc bị Hera rạch bụng biết đại thế đã mất, không thể tin nổi nhìn cô ta trừng trừng, súng trong tay chĩa vào ngực cô ta dùng chút sức lực cuối cùng nã liền ba phát.Rốt cuộc, Hera trợn đôi mắt đẹp trống rỗng từ từ ngã lăn ra đằng sau, lúc rơi xuống bãi cỏ làm vô số lá vụn bay lên. Chỉ thấy cô ta nhìn trừng trừng không trung, một tay che bụng mình, tay còn lại mờ mịt vươn ra dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.Hồi lâu, cánh tay đầy máu đó xụi xuống.Vincent ôm ruột mình, đôi mắt điên cuồng tìm kiếm chung quanh, Tần Vịnh vẫn trốn tít đằng xa với Lâm Phàm, mím môi giành lấy súng trong tay cô, đứng dậy chĩa vào lão bắt đầu xả đạn.Vincent nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình sẽ chết trong tay một thương nhân như Tần Vịnh.Mắt kiếng gọng vàng đã biến dạng rớt xuống đất, toàn thân lão đầy lỗ đạn cũng từ từ ngã xuống cạnh Hera.Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Tần Vịnh oai hùng, sửng sốt hỏi “Anh biết bắn súng lúc nào?”“Anh là hội viên VIP câu lạc bộ bắn súng à nha!” Tần Vịnh kiêu ngạo hất tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.