Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Chương 67
Phạm Thu
08/07/2013
Bốn năm sau.Một cậu nhóc múp míp lăn bánh xe trượt từ trên lầu xuống dưới cầu thang, vừa huơ cánh tay béo múp vừa hét với ra ngoài cửa “Ba!! Ba!!!”Tần Vịnh đứng trước xe, rơi lệ trong gió “Chí Trạch! Ba phải đi rồi ~ con phải nghe lời mẹ…”“Ba, ba, con không muốn ba đi ~!!” Tuy gầm xe thấp nhưng tốc độ của cậu nhóc rất nhanh, mắt thấy đã sắp xông đến bên cạnh Tần Vịnh đột nhiên bị người túm lấy nhấc lên, hai cái chân ú núc quơ quào đá loạn trong không trung.“Cứu mạng! Ba ơi cứu mạng! Ba ~~~~~~” Một tiếng kêu non nớt thảm thiết khiến người ta nghe mà rơi lệ.Lâm Phàm trợn trắng mắt, điều chỉnh lại hơi thở quát lớn với Tần Vịnh “Hai cha con đủ chưa!! Ngày nào trước khi đi làm cũng phải tiễn đưa mười tám dặm thế này! Diễn kịch hả!!!!! Mau biến đi làm!!!!”Tần Vịnh rụt cổ, không có nghĩa khí vất con sâu béo còn đang vùng vẫy kịch liệt trong không trung tức tốc chui tọt vào xe, loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thảm thiết theo gió vẳng tới “Ba~~~~!!!” Tần Vịnh mím môi, cảm thấy lòng lại bắt đầu chua xót, con đáng yêu cỡ nào, tình cha con khiến người ta hâm mộ cỡ nào, nhưng mà, sao lại thấy thiếu thiếu cái gì.“Ba, con khát ~” Đột nhiên cánh cửa xe kín mít vang lên tiếng trẻ con mềm mại, Harlan cầm vô lăng không vững, xe tròng trành dữ dội mấy cái, tiếng phanh xe rít lên phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.Tần Vịnh há hốc mồm nhìn một con sâu béo khác chui từ ghế sau lên, chẳng trách lại cảm thấy thiếu cái gì! Thì ra là thiếu một thằng con!“Con! Con làm gì mà trốn trong đó?” Tần Vịnh vội vàng thò tay bế con từ sau ghế lên, bụng chửi thầm rốt cuộc hai thằng nhóc này giống ai không biết, cái thân béo múp míp này từ đâu ra đây.Mập mạp ấm ức xoa cánh tay trắng nõn múp míp “Lúc ba với mẹ đánh nhau con đã nấp trong này rồi, ba, ba đừng đánh mẹ nữa.”“Nói bậy, sao ba nỡ đánh mẹ được.” Tần Vịnh đau lòng xoa tay giùm nó, đang tính kêu Harlan quay xe đưa con về nhà lại nghe Việt Trạch nói “Ba đánh, con với Chí Trạch đều nghe thấy rồi! Mẹ đã khóc nói không muốn, nhưng ba cứ đánh mẹ!”Lần đầu tiên Việt Trạch nói nhiều nên có hơi hàm hồ không rõ, nửa chừng còn cẩn thận suy gẫm nửa ngày, vẻ mặt nghiêm túc.Trán Tần Vịnh đổ mồ hôi lạnh, gương mặt tuấn tú trắng nõn hiếm khi đỏ ửng lên “Khụ… đâu phải đánh mẹ… là chơi đùa với mẹ con… chơi đùa…”Mắt Việt Trạch sáng lên “Vậy sao trước giờ ba không kêu con với em chơi cùng?”“Tại… đó là trò chơi của người lớn… sao Chí Trạch không trốn trên xe như con?” Tần Vịnh vội vàng dời đề tài, sợ nhóc con hỏi ra hắn lại không biết làm sao mà trả lời.Việt Trạch tức tối “Ba, em mập quá! Chen vô không được! Ba, buổi tối không thể cho nó ăn kẹo được?!”“Ừ, hai đứa con đều không được ăn nữa… Harlan, quay xe lại.” Tần Vịnh hết chỗ nói, sờ sờ bím tóc nhỏ sau gáy nó, dặn Harlan.Nói đến bím tóc này cũng có lai lịch, Việt Trạch có, Chí Trạch không. Còn nguyên nhân, rất đơn giản, để phân biệt hai đứa nhỏ, miễn cho không xác định được là đứa nào gây họa.“Ba~ ba dẫn con theo đi, con nhất định không quậy!” Việt Trạch dụi đầu vào ngực Tần Vịnh làm nũng. Tần Vịnh ăn nhất chiêu này, lập tức nhũn ra “Bị mẹ con biết…”Việt Trạch càng ra sức dụi “Ba ba ba ba ba ba ba ba ~”“Được rồi, lần sau không được đâu đấy, Harlan, đến công ty.” Kỳ thật lúc hắn đi làm cũng rất nhớ hai thằng con với cả vợ nữa. Được Tần Vịnh chấp thuận Việt Trạch hoan hô một tiếng, ôm cổ hắn hun chụt chụt ịn đầy nước miếng lên mặt hắn “Con biết ba tốt nhất!”Cứ như thế, một nhóc quỷ sứ bị dẫn vào tòa nhà chọc trời kia, gây họa cho nhân loại.Việt Trạch cam đoan không quậy, quả nhiên không biết cái gì gọi là cam đoan. Thừa lúc Tần Vịnh đi họp, chạy một vòng quanh tầng lầu cao nhất của tòa nhà, còn hoan hô kinh ngạc “Cô ơi! Chỗ này là gì!”Bị ra lệnh coi chừng tiểu tổ tông, hiển nhiên tâm tình nữ trợ lý rất tốt, quan hệ tốt với tiểu tổ tông thì cơ hội thăng chức của mình không còn xa nữa?Thế nên lúc này mặt cô ta phơi phới cực kỳ hòa nhã trả lời “Đó là nhà vệ sinh.”“Tại sao không giống nhà cháu?! Nhà cháu không có cái này, cái biển này này!” Việt Trạch hưng phấn kiễng mũi chân lên thò tay ra sức chỉ vào kí hiệu trên đầu nhà vệ sinh hỏi.Trợ lý vẫn hiền lành như cũ “Vì đây là nhà vệ sinh chung, cháu muốn xuỵt xuỵt sao?”Việt Trạch nghĩ nghĩ, túm lưng quần nói “Dạ, cô đưa cháu đi xuỵt xuỵt…”“Được, đi thôi.” Trợ lý nói rồi định dẫn nhóc vô nhà vệ sinh nữ lại bị nó hất tay ra, chạy vào nhà vệ sinh nam “Cháu thích cái biển này! Biển bên đó màu đỏ, ghét.” Giọng nói non nớt nhưng nói ra làm người ta hộc máu.Trợ lý khóc không ra nước mắt “Việt Trạch à, bên đó chị không vào được… giải quyết bên này đi nha.”Nói chưa xong cô ta hoảng hồn phát hiện, sắc mặt tiểu tổ tông bắt đầu trở nên dữ tợn, kế đó lăn đùng ra gào khóc “Không không không! Cháu ghét màu đỏ! Ghét ghét ghét!”Hơn nữa còn quẫy đạp vùng vẫy tay chân như điên trên nền nhà sạch bóng, trợ lý hoảng hốt đành phải đồng ý “Được được được, chị đưa em đi đưa em đi!”Nói vừa dứt, Việt Trạch nhảy bật dậy, còn cẩn thận phủi quần áo mình, chủ động đưa tay kéo tay trợ lý, cười ngây thơ rực rỡ “Vậy chúng ta đi thôi.”Trợ lý nữ âm thầm cầu khẩn cho bên trong đừng có người, song thực tế tàn khốc, đi vào liền phát hiện vài đồng nghiệp nam đang đứng trước bồn tiểu, vừa cười nói vừa trút bầu tâm sự “Há há, cậu xem, cậu đái ngắn hơn! Coi tôi nè, đái thật xa!”“Chị, em cũng muốn xuỵt xuỵt chỗ này, chị bế em lên đi…” Cùng với tiếng chị phát ra từ miệng Việt Trạch, mấy đồng nghiệp nam quay ngoắt lại, không kịp giấu kỹ chim nhỏ của mình, đũng quần ướt một mảng.“Shit! Tiểu Hồng sao cô vào toilet nam!!” Cánh đàn ông đồng loạt rống lên.Trợ lý Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt, hết sức lo lắng mình sẽ bị đau mắt hột “Con trai chủ tịch… muốn xuỵt xuỵt…”“Mấy chú nhỏ quá… ba cháu lớn hơn mấy chú nhiều!” Việt Trạch chỉ vào một nhân viên nam không nể mặt nói, tiếp đó lại chỉ vào mình “Bây giờ cháu cũng nhỏ, ba nói sau này cháu cũng sẽ lớn.”Mấy người đàn ông mặt hết xanh rồi đỏ, xô đẩy nhau chạy ào ra khỏi nhà vệ sinh, mặt trợ lý Tiểu Hồng đỏ bừng, bắt đầu ảo tưởng, rốt cuộc chủ tịch lớn tới cỡ nào nhỉ…Không tới nửa ngày, cả công ty đều biết, chủ tịch rất lớn, cực kỳ lớn.“Nãy giờ có ngoan không?” Tần Vịnh họp xong ngồi trong phòng làm việc, bồng Việt Trạch trong lòng đút bánh kem cho nhóc ăn, trước khi họp hắn đã gọi về nhà thông báo nhóc mập đang ở công ty, mà Lâm Phàm đã từ chức đang trên đường giết tới đây.“Dạ, ũng oan” miệng toàn bánh kem, Việt Trạch nói hàm hồ. Nhóc chỉ phá mấy cái máy in, dùng chổi đại chiến với yêu quái tưởng tượng, phá hủy máy nước uống dưới lầu, mà nước ấm phun ra làm ướt hết chồng hồ sơ bên cạnh.Còn bắt chước bộ dạng của Jepi, nhét hết toàn bộ tài liệu trên bàn hắn vào máy nghiền giấy, thuận tiện ăn sạch chocolate trong phòng trà nước.Thật sự rất ngoan.Trợ lý nữ đứng bên đang do dự có nên bẩm báo thật thành tích gây họa của tiểu tổ tông hay không thì thấy Lâm Phàm hùng hùng hổ hổ xông vào, lấy tốc độ cực nhanh bế nhóc mập trong lòng Tần Vịnh lên.“Con đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung!” Nói xong vươn tay không nặng không nhẹ đét mấy cái lên mông nó, Việt Trạch woa một tiếng khóc òa lên, bánh kem trong miệng phun lên mặt trợ lý.“Oái… vợ… nhẹ chút.” Tần Vịnh bất nhẫn… muốn cứu con lại không có gan.Lâm Phàm nghe xong hung hăng trừng hắn, giận cá chém thớt “Đều tại anh nuông chiều mà ra! Lỡ trên xe không có người thì sao! Lỡ kẹt không chui ra được thì sao!” Nói xong đặt Việt Trạch đang gào khóc lên bàn, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bé gằn giọng “Tối nay không cho ăn bánh kem! Tịch thu tiền tiêu vặt!”Việt Trạch vừa nghe, khóc càng dữ hơn, dùng khóc pháp không cần mạng tới định chống đối với lão Phật gia độc tài.Tiểu Tần Tử ở bên cạnh một chút cũng không tính giúp nó, chỉ dùng tay đỡ, đề phòng ngã xuống bàn mà thôi.“Oa oa oa, con được nhặt về, quả nhiên là con được nhặt về ~~~~” Con sâu béo lại bắt đầu quằn quại, khóc lóc kể khổ, không hiếm người nói với nó, nó và em trai được nhặt về nuôi, bởi vì hai đứa chẳng giống ba mẹ tí nào.“Hừ! Hai đứa bay ăn mập như thế, không giống mẹ với ba mày thì trách được ai?” Kỳ thật hút hết lớp mỡ phì nhiêu này xuống, hai con sâu béo này giống Tần Vịnh như lột.Đều có nước da trắng nõn và cái mũi thẳng tắp.“Oa ~~~~~~ con muốn bỏ nhà đi, con muốn ngồi xe lửa đi Lhasa ~~~~~” Việt Trạch càng khóc lớn tiếng, Tần Vịnh không nhịn được vỗ vỗ cái đầu nó “Lần sau không cho phép theo ông Thiệu học hát!”Cuối cùng, khi nó phát hiện gào khóc hoàn toàn vô dụng, quyết đoán tắt ma âm của mình đi, sợ sệt nhìn Lâm Phàm “Mẹ, có phải mẹ không yêu con nữa không…”Lâm Phàm nghe xong mềm lòng, nhìn đôi mắt đen như bảo thạch bó tay đáp “Sao mẹ lại không yêu con chứ, nhưng con như vậy sẽ làm ba mẹ lo lắng, biết chưa?”“Dạ… mẹ, con sai rồi…”“Ngoan!” Lâm Phàm vui vẻ bước lên bồng nó, nhóc con ở trong lòng cô thỏ thẻ “Mẹ, tối nay con muốn ăn bánh chocolate…”“Được, lát nữa mẹ dẫn con đi mua.”“Mẹ… người ta muốn dùng tiền tiêu vặt mua quà sinh nhật cho Đậu Tử…” Việt Trạch được voi đòi tiên, Đậu Tử là con Lí Phương, lớn hơn hai đứa mấy tháng.“Được, lát nữa mẹ cho thêm, mua một món quà thật lớn.”Tần Vịnh ở bên cạnh không nhịn được “Vợ, em có nguyên tắc tí được không…”Lâm Phàm đang chuẩn bị dắt con về, tránh ảnh hưởng tới công việc của Tần Vịnh lại nhận được điện thoại của Lí Phương.“Cô chủ, ngoài cửa có một người xưng là ba cô, bà chủ bảo tôi hỏi cô nên xử lý thế nào, có cho ông ta vào không…?”Người Lâm Phàm cứng đờ đứng ngây ra, điện thoại thiếu điều bị bẻ gãy. Tần Vịnh thấy vẻ mặt cô biết là có chuyện, ngay cả Việt Trạch đang làm ầm ỹ cũng biết điều ngậm miệng chăm chú nhìn cô.Hồi lâu cô cắn răng nói “Để ông ta vào, tôi lập tức về ngay.”Nói xong bế Việt Trạch lên chuẩn bị về, Tần Vịnh cuống quít cầm áo khoác dặn trợ lý hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay cho hắn, kế đó đuổi theo Lâm Phàm, ôm Việt Trạch trong tay cô, dắt cô về nhà.Phía trước, chuẩn bị có một cuộc chiến tàn khốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.