Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 13: Không Đề

Phạm Thu

07/07/2013

Ngồi trong nhà hàng, Tần Vịnh hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống, mất mặt quá sức. Đời này chưa từng mất mặt như thế bao giờ.“Ông tổng, ngày mai tôi hầm canh đậu xanh cho anh nhé, chắc chắn anh bị nóng quá mới chảy máu mũi.” Lâm Phàm nhiệt tình nói, sức khỏe ông tổng kém thật đấy!“Ừ!” Tuy hắn có chút khinh bỉ Lâm Phàm nhiều chuyện nhưng dù sao cô cũng vô tình cho hắn bậc thang leo xuống.Nhân viên phục vụ hợp thời xuất hiện bê đồ ăn lên. Lâm Phàm cẩn thận nhìn đủ loại đồ ăn ngon lành, chờ Tần Vịnh gắp miếng đầu tiên xong cô mới tỉ mỉ thưởng thức.Ừm, cá này chắc chắn lăn bột chiên trước sau đó mới nấu. Thói quen vừa ăn vừa nghiên cứu cách làm từng món.Đợi cô nghiên cứu thấu đáo toàn bộ xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Vịnh dựa vào ghế, khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt sâu xa khó lường.“Ông tổng, anh không ăn à?” Không phải hắn nói đói sao? Ăn có một miếng vậy? Nuôi chim sẻ à?“Khó nuốt, tôi muốn ăn cơm chiên cô làm bữa trước.” Tần Vịnh ghét bỏ nhìn đồ ăn thơm phức trên bàn.Lâm Phàm lầm bầm trong bụng, rõ ràng ăn rất ngon mà. Lưu Mai nói không sai, nhà tư bản đúng là bóc lột sức lao động của quần chúng. Mình từ bảo vệ thăng cấp lên vệ sĩ, giờ còn phải làm đầu bếp tư nhân nữa?Nhưng mà ăn xôi chùa thì phải quét lá đa, ai kêu ông chủ tịch trả thù lao cao kinh hồn cho cô làm chi. Lâm Phàm không có khí phách mà thỏa hiệp.“Nhưng buổi chiều còn phải đi làm…” Vẫn ráng giãy dụa chút đỉnh.“Giờ còn sớm, tới kịp.” Tần Vịnh bắt đầu đổi giọng, Lâm Phàm thức thời gật đầu.Lúc tính tiền đột nhiên Lâm Phàm nói với phục vụ: “Làm phiền gói mấy thứ này lại cho tôi.”Cả một bàn đồ ăn bỏ thế quá tiếc, bao nhiêu người nghèo khổ ngay cả cơm cũng không có mà ăn.Tần Vịnh bất mãn trừng Lâm Phàm “Gói làm gì, bỏ trong xe có mùi.”“Có thể bỏ vào cốp, mấy món này đều chưa động vào, bỏ như thế là lãng phí thức ăn…”Dưới yêu cầu cực lực của Lâm Phàm, rốt cuộc Tần Vịnh thỏa hiệp. Nhân viên phục vụ không thấy lạ, nhanh nhẹn gói đồ đàng hoàng đưa cho Lâm Phàm.Hai người ra khỏi nhà hàng thì vừa vặn đối diện có mấy nhân vật áo quần bảnh bao đi tới, thấy Tần Vịnh nhiệt liệt chào hỏi, Tần Vịnh cũng hiếm khi treo bộ mặt tươi cười chân thành.“Cô đi khởi động máy trước, mở máy lạnh ra, một lát tôi qua.” Tần Vịnh quăng chìa khóa xe cho Lâm Phàm, quay người tiếp tục trò chuyện với các anh em. Lâm Phàm nghe lời cầm chìa khóa tới bãi đậu xe, tìm thấy chiếc việt dã quen thuộc xong mở máy lạnh ra, hơi nóng trong xe cuồn cuộn ập vào mặt.Chui ra khỏi xe cách xe mấy bước, cô nhìn bóng Tần Vịnh từ xa, bảo đảm hắn an toàn.“Cô là… Lâm Phàm?” Một cô gái quần áo đẹp đẽ đứng bên cạnh cô hỏi chừng.“Vâng, cô là…?” Lâm Phàm nheo mắt nhìn người trước mặt, đầu óc nhanh chóng xoay tít thử tìm người phù hợp với hình tượng này.“Tớ là Chu Lị nè! Cậu quên rồi à? Lúc trước ở gần nhà cậu, nhà tớ bán đồ ăn sẵn đó.” Chu Lị cười hi hi, trong ấn tượng của cô ta Lâm Phàm là người nghèo mạt rệp, tuy nhà mình cũng chỉ buôn bán nhỏ nhưng so với Lâm Phàm mà nói là cách biệt trên trời dưới đất, với lại bây giờ mình phát đạt rồi, không thể không khoe khoang.“À! Tôi nhớ ra rồi!” Lâm Phàm nghĩ ra, chẳng trách nhìn thấy rất quen.“Sao cậu ở thành phố S?” Chu Lị xách cái giỏ Chanel của mình lên, cố ý huơ huơ trước mặt Lâm Phàm, đáng tiếc Lâm Phàm hoàn toàn không rành mấy thứ này.“Tôi làm việc ở thành phố S.” Lâm Phàm lại nhìn Tần Vịnh đang nói chuyện vui vẻ với bạn, có phần yên tâm đôi chút. “Cậu đến thành phố S làm việc à? Việc gì vậy?” Chu Lị thắc mắc, sao Lâm Phàm này không ngoan ngoãn ở thành phố X, còn đặc biệt chạy tới đây? Chẳng lẽ có cửa đi? Có chỗ ngóc đầu dậy rồi?“Bảo vệ.” Tất nhiên Lâm Phàm không biết tâm tư của Chu Lị, đáp ngắn gọn.Chu Lị nghe xong thở ra, chẳng qua là một bảo vệ nho nhỏ mà thôi.“Ôi cha, sao cậu đến nhà hàng Hào Sinh ăn cơm mà còn gói lại?” Chu Lị tinh mắt nhìn mấy cái túi trên tay Lâm Phàm, một bảo vệ nhỏ như cô ta có thể ăn nổi ở nhà hàng Hào Sinh sao?“Mấy món này đều chưa ăn nên tôi đem về.” Lâm Phàm thật thà trả lời.Theo lý giải của Chu Lị thì, đây đều là đồ ăn dư của khách, Lâm Phàm phỏng chừng có người quen làm ở nhà hàng mới có thể gói về.Tâm lý so đo tồi tệ được thỏa mãn chưa từng có, còn không quên châm chọc, “Ha ha, thói quen này của cậu bao nhiêu năm rồi cũng không đổi nhỉ. Hồi trước cậu và bà ngoại ưa đến chợ bên cạnh nhà tớ nhặt đồ ăn không ai thèm. Bây giờ còn hay hơn, trực tiếp đi nhà hàng lấy đồ ăn người ta bỏ. Tiết kiệm không ít công sức, ha ha.” Chuyện Lâm Phàm từ nhỏ đã không có cha mẹ hàng xóm chung quanh ai chả biết, cho nên không ít đứa bé ăn hiếp Lâm Phàm, bởi vì sẽ không có ai ra mặt giùm. Bao nhiêu năm rồi, Chu Lị vẫn còn quen thói muốn bắt nạt Lâm Phàm.Lâm Phàm nghe Chu Lị nhắc tới bà ngoại, lại thêm giọng điệu đối phương không tốt lành gì, mặt lập tức lạnh tanh không muốn nói chuyện.Có lẽ câu nói của Chu Lị đã động đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, cũng là nơi tự ti nhất.“Ai nói là không có người thèm, tôi ăn còn dư gói đem về không được à?” Chẳng biết Tần Vịnh quay lại lúc nào, mặt mày âm u nhìn Chu Lị trừng trừng. Vừa rồi hắn chộp được đúng khoảnh khắc ánh mắt Lâm Phàm thoáng nét yếu đuối trong chớp mắt, làm ngực hắn đau đau.Lâm Phàm quay phắt lại, ông tổng này sao lần nào cũng xuất quỷ nhập thần thế? Chu Lị nhìn thấy Tần Vịnh hai mắt lập tức sáng rực. Một người đàn ông thật đẹp trai, vóc người cũng rất đẹp, chỉ có mặt hơi thối tí.“Anh là?” Chu Lị lập tức đổi sang gương mặt tươi cười thân thiết, còn khẽ ngiêng đầu một góc bốn mươi lăm độ bày ra vẻ mặt ngây thơ lãng mạn, Lâm Phàm nhìn mà trợn trắng mắt.“Là ai thì liên quan gì đến cô, Lâm Phàm lên xe!” Tần Vịnh đã quen nhìn mấy cây si, loại biểu tình này rành đến không thể rành hơn, khinh khỉnh hừ một tiếng bắt Lâm Phàm lên xe.Lâm Phàm vội vàng chui tọt vào xe để lại Chu Lị đã hóa đá một nửa.Hoàn hồn lại, Chu Lị nhìn chiếc xe phóng vút đi lẩm bẩm, “Không phải là bảo vệ à… sao lại đi chung với một người lái Land Rover chứ…”“Đã nói là đừng gói mà, giờ xe có mùi rồi này!” Mặt Tần Vịnh xụ xuống nói.Lâm Phàm cúi đầu im lặng cả nửa ngày mới thì thào “Xin lỗi…”Chẳng qua cô không muốn lãng phí nhưng lại quên mất người bên cạnh và mình không cùng một thế giới, cô áp đặt ý nghĩ của mình cho người khác mà khiến cả cô và người ta phiền phức. Chẳng trách Chu Lị châm chọc cô, có lẽ thật sự cô đã thành thói quen rồi, thói quen của những người nghèo kiết xác. Cũng có lẽ là bản thân không cách nào bắt nhịp với những người này.Tần Vịnh kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy cô gục đầu như đứa trẻ, vẻ mặt vừa kỳ lạ vừa có chút đau thương.Không phải không cho cô gói đồ thôi sao! Sao lại đau lòng như thế?!“Khụ… thật ra ngửi quen thấy cũng được…” Tần Vịnh thử giảng hòa nhưng phát hiện Lâm Phàm hoàn toàn không có phản ứng, vẫn cúi đầu suy nghĩ.“Vừa rồi cô ả kia ăn hiếp cô?” Tần Vịnh đoán.“Không có.” Cuối cùng Lâm Phàm cũng ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn.“Vậy cô làm sao thế?”“Tôi không sao. Ông tổng, lát nữa thuận đường mua ít đậu xanh đi, tôi nấu canh đậu xanh.” Rúc vào sừng trâu một hồi, Lâm Phàm đã bình thường trở lại.Một giờ sau, Tần Vịnh đứng trước cửa nhà bếp của Lâm Phàm nhìn cô chăm chú làm đồ ăn cho mình, một cái nồi khác đang nấu. Chỉ thấy cô tranh thủ lúc chiên cơm, nhanh nhẹn rửa sạch đậu xanh bỏ vào nồi nước sôi, vặn lửa lớn.Lâm Phàm làm xong cơm chiên bọc trứng gọi Tần Vịnh vào phòng khách ngồi xuống, bản thân thì bê một tô cơm chiên như cũ. Tần Vịnh cũng không hỏi vì sao cô không thích ăn trứng gà nữa.“Ông tổng, hôm nay tôi gói đồ ăn, làm mất mặt ông đúng không?” Lâm Phàm cúi đầu ăn cơm, đột nhiên hỏi.Miệng Tần Vịnh nhét đầy đồ ăn chỉ có thể lắc đầu, phát hiện cô gục đầu không nhìn mình, vội vàng nhai mấy miếng nuốt xuống, “Không có, gói lại là chuyện thường ấy mà.“Vậy tốt rồi.” Lâm Phàm ngẩng đầu cười tươi với hắn, lại cúi đầu ăn cơm, có điều tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều.Tần Vịnh ngây ngốc mất mấy giây, cảm giác Lâm Phàm có vẻ khó hiểu. Đột nhiên thấy cô đứng dậy đi vào bếp, Tần Vịnh vươn cổ ra dòm, thấy cô mở nắp nồi ra thêm nước sôi, lại đậy nắp lại. Hắn lật đật rụt cổ về giả bộ chăm chú ăn cơm.“Lát nữa cho vào bình giữ nhiệt đem đến công ty, anh mở nắp ra để một lát uống lạnh ngon hơn.” Lâm Phàm ngồi xuống, chu đáo nói.“Cô đối với ai cũng tốt thế à?” Tần Vịnh ăn xong đẩy cái dĩa không ra, đại thiếu gia ngả người dựa vào sofa.“Tôi không nhiều tinh lực đi tốt với tất cả mọi người như thế, ai tốt với tôi thì tôi sẽ tốt với người đó.” Lâm Phàm nói hơi nhịu nhưng Tần Vịnh vẫn nghe rõ. “Cô thấy tôi tốt với cô?”“Ừ, ông tổng rất tốt với tôi.” Lâm Phàm thu dọn chén đũa trên bàn trà, ngẩng đầu mỉm cười với Tần Vịnh. Hai người giống như tiểu thuyết Quỳnh Dao, vì một câu tốt hay không tốt mà quanh qua quanh lại cả ngày trời.Tần Vịnh giật mình một hồi, liền bật cười khanh khách.Dựa vào sofa xinh xắn, nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, thi thoảng truyền ra tiếng xoong nồi chén bát va vào nhau lanh canh, làm hắn đột nhiên có cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy, thỏa mãn cái gì thì hắn cũng không biết.Đột nhiên điện thoại kế bên sofa reo inh ỏi điếc tai, phá vỡ không khí yên bình, Tần Vịnh theo phản xạ thò tay nhấc điện thoại lên.“A lô?”Đầu kia im lặng như tờ, hồi lâu một giọng đàn ông ngập ngừng vang lên, “Lâm… Lâm Phàm?”“Cô ấy đang rửa chén.” Tần Vịnh có vẻ bực dọc nói, ngẩng đầu liếc Lâm Phàm trong nhà bếp, đúng lúc cô cũng nhìn hắn thắc mắc, tựa hồ đang hỏi ai vậy.“Ồ, tôi tìm Lâm Phàm.” Giọng đàn ông không khách sáo. Tần Vịnh càng bực, trực tiếp quăng điện thoại cho Lâm Phàm đứng bên.“A lô?” Lâm Phàm hơi chần chừ, số điện thoại này chỉ có bộ đội và công ty biết thôi mà.“Lâm Phàm? Tao là ba mày.” Ông Lâm nói thẳng.Đầu óc Lâm Phàm trống rỗng, mấy phút sau mới lên tiếng, “Sao ông biết số điện thoại này?” Nhưng giọng nói không tự chủ được run run, làm Tần Vịnh nhìn cô sâu xa như có điều suy nghĩ.“Tao hỏi từ bộ đội. Mày có tiền không, tao muốn đầu tư nhưng còn thiếu một ít.” Trong mắt ông Lâm, tiền là quan trọng nhất, ông ta chưa từng kiểm điểm xem bản thân đã trả giá một chút trách nhiệm nào với con gái chưa, lại muốn kiếm chác từ cô con gái đã trưởng thành.“Không có!” Tiếc rằng Lâm Phàm chẳng phải thánh mẫu, có lẽ cô từng khát vọng được ba yêu thương. Hiện thực đã tôi luyện cô, cô sẽ không tha thứ cho ba, càng đừng nói tới chuyện tích cóp tiền đưa cho ông ta.“Sao mày không có được! Tiền lương ở bộ đội bao nhiêu năm nay đâu?” Ông Lâm thét điếc tai.“Tiêu rồi.” Lâm Phàm cực kỳ bình thản nhưng ánh mắt lại trống rỗng.“Đừng hòng lừa ông! Mày ở bộ đội thì tiêu cái gì! Ăn bộ đội ở bộ đội mặc cũng bộ đội nuôi nốt! Không có tiền thì bán cái nhà cũ của bà ngoại mày đi, cái phòng không đáng tiền đó chi bằng đưa cho tao đầu tư, đợi có lời tao chia cho mày một phần.” Ông Lâm tiếp tục trơ mặt mo ra rống lên.“Cho dù có, tôi cũng không cho ông.” Lâm Phàm cảm thấy cô không nhờ được ba mình, cũng nhờ không nổi. Bản thân cô càng không mắc nợ ông ta cái gì, thế nên cũng không cần giả vờ, nói thẳng thừng luôn.“Mày là đồ ăn hại! Cùng một đức hạnh như con mẹ mày! Tao là ba mày, mày nuôi tao là đạo lý hiển nhiên! Mày mà không đưa tao tới bộ đội quậy nói mày hành vi bất chính, bất hiếu!”“Không có ai dạy ông, ba là gì à? Hơn nữa tôi xuất ngũ rồi, ông thích quậy thì cứ quậy đi.” Lâm Phàm thẳng thừng ngắt điện thoại, cúi đầu đi vào bếp, mở nắp nồi ra chăm chú hớt vỏ đậu nổi trên mặt nước.“Ầm ỹ với ba cô à?” Tần Vịnh dè dặt hỏi, lần đầu tiên thấy cô căm phẫn như thế. Xem ra cô không ngốc hoàn toàn, còn có phản ứng bình thường.Lâm Phàm không trả lời, chuyên tâm vớt vỏ.“Dưới gầm trời này nào có ba mẹ lại không quan tâm đến con mình, có lẽ là cô không biết…” Tần Vịnh nghĩ nghĩ, quyết định khuyên giải theo khuôn sáo cũ, hắn không nghĩ ra giữa ba và con gái thì thù hận lớn cỡ nào chứ.Ai ngờ Lâm Phàm đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh băng mà xa lạ, “Anh chưa từng trải qua, thế nên anh vĩnh viễn cũng không hiểu được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook