Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 17: Má Trương Là Trung Tâm

Phạm Thu

07/07/2013

Lâm Phàm năm nay 24 tuổi, lần đầu tiên trong đời có cảm giác vừa mừng vừa lo. Mỗi ngày má Trương đều tới chăm sóc cô ăn uống, giặt quần áo cho cô, thay ga giường, đổ bô. Ông bà chủ tịch cứ hai ngày lại tới thăm một lần, thăm hỏi sức khỏe thắm thiết đồng thời bày tỏ lòng biết ơn chân thành với cô. Lâm Lỗi cũng bị thương nên được bố trí nằm ở phòng bệnh kế bên, kết quả là cứ rảnh ra Lâm Lỗi lại chạy qua phòng cô tán dóc, phần lớn thời gian đều là hắn nói Lâm Phàm nghe.Thậm chí cả cô Dương mặt như ván đóng hòm cũng tới thăm cô một lần. Đừng nói gì tới đám anh Ngưu, anh Thái, có thời gian là đem đồ ăn thức uống đến, làm Lâm Phàm trước giờ chỉ biết cùng bà ngoại nương tựa nhau mà sống cảm động đến không biết phải làm sao. Bất thường nhất là ông tổng, ngày nào cũng đục khoét giờ làm ở lỳ trong phòng bệnh của cô, có lúc chẳng nói tiếng nào cứ đăm chiêu nhìn cô chằm chằm, khiến Lâm Phàm thấy áp lực cực kỳ.“Ông tổng… anh không cần đến công ty à?” Lâm Phàm thấp thỏm hỏi dò.Tần Vịnh đang gọt táo ngước mắt lườm cô một cái, tiếp tục nhìn trừng trừng quả táo, nói, “Tôi cũng bị thương, nghỉ phép.”“Vậy… ông tổng đi nằm đi?” Để người bị thương ngồi đó hầu hạ mình cô không đảm đương nổi đâu, chẳng lẽ vì lần này mình không bảo vệ ông tổng đàng hoàng làm anh ta bị thương, nên tính bắt thóp để đuổi việc mình sao? Nhưng ông chủ tịch còn cảm ơn mình mà.“Không bị thương ở xương giống em, nằm ườn ra làm gì.” Nói rồi đưa quả táo trong tay cho Lâm Phàm. Lâm Phàm cẩn thận cầm lấy quả táo mà chó gặm còn tròn trịa hơn.“Lâm Phàm.” Tần Vịnh cúi đầu chăm chú lau dao gọt trái cây, đột nhiên lên tiếng, làm Lâm Phàm đang cắn táo nghẹn họng. Đến rồi đến rồi! Muốn bắt thóp mình rồi! Không sao, Lâm Phàm bình tĩnh. Chẳng qua là một công việc thôi. Đệ trình bệnh án lên, lùi công việc cảnh sát đặc nhiệm lại hai tháng, vừa vặn mình hồi phục hoàn toàn. Cho dù anh ta không đuổi mình, lần này bị thương cũng không có cơ hội quay lại.“Em có bạn trai không?” Tần Vịnh làm bộ thờ ơ hỏi, mắt lén lút quan sát vẻ mặt Lâm Phàm. Chỉ thấy cô khựng lại, chớp đôi mắt to tròn nghiêm chỉnh đáp, “Không có, trong bộ đội toàn con gái. Sao ông tổng hỏi cái này?”Tần Vịnh nghe xong mừng hí hửng, quân đội tốt thật, hôm nào phải kêu người làm lá cờ đưa tới cảm ơn.“À không có gì, nếu em có bạn trai, giờ nằm viện thì nên thông báo cho anh ta.” Tần Vịnh dằn xuống khóe môi đang cong vút lên, trịnh trọng nói. Lâm Phàm cảm thấy áy náy, cảm động, ông tổng tốt quá, vừa rồi mình còn nghĩ anh ta tệ không chịu nổi.Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng cái đã tới ngày Lâm Phàm xuất viện. Quãng thời gian này hình tượng Tần Vịnh trong lòng Lâm Phàm đã trở nên hùng vĩ to lớn.“Phàm Phàm thân yêu ~ anh tới đón em ra viện đây.” Lâm Lỗi ôm một bó hoa tươi đưa cho Lâm Phàm, cười thô bỉ.“Cám ơn tổng giám đốc Lâm.” Lâm Phàm chân thành cảm ơn hắn, ai ngờ còn chưa kịp nhìn rõ hoa gì đã bị Tần Vịnh giựt mất, ung dung vất vào sọt rác.“Phấn hoa dễ bị dị ứng, ngoại thương trên người em còn chưa lành. Dễ bị viêm nhiễm.” Tần Vịnh ngoạc mồm nói nhảm, hằm hè trừng mắt với Lâm Lỗi, em họ mày tự tìm đường chết đấy nhá.Lâm Phàm sùng bái nhìn Tần Vịnh, ông tổng hiểu biết ghê! Lại suy nghĩ chu đáo nữa!“Vậy mày cầm bó hoa kia thì tính sao.” Lâm Lỗi không khách sáo vạch mặt bó hoa Tần Vịnh còn chưa kịp đưa ra.“Tao có nói tặng cho Lâm Phàm à? Cái này là tao tặng má Trương, vất vả bà gần đây phải săn sóc Lâm Phàm.” Tần Vịnh mặt không đỏ, tim không đập lôi má Trương vào làm bia đỡ đạn.Lâm Phàm nghe cũng cảm thấy rất có lý, gật gù phụ họa.Tội nghiệp má Trương, nhỏ lệ ngay tại chỗ, cậu chủ còn biết nghĩ tới mình, cả đời mình chưa được tặng hoa bao giờ. Trong lòng tự nhiên nảy sinh suy nghĩ lòng son dạ sắt, từ nay về sau cho dù không có lương, chỉ cần có cơm ăn bà cũng muốn hầu hạ ông chủ bà chủ, còn có cậu chủ.Lâm Lỗi tự nhận trình độ mặt dày và trâng tráo của mình không bì được với Tần Vịnh, bó tay thỏa hiệp.“Mọi người thu dọn xong chưa? Nào, Phàm Phàm, thay bộ đồ này đi.” Bà Tần nghe nói hôm nay Lâm Phàm ra viện, tờ mờ sáng đã rời giường đi tiệm thời trang chuyên doanh mua mấy bộ đồ nữ, tính để Lâm Phàm thay, không thể mặc đồ bệnh nhân đi về được.“Cám ơn bà chủ tịch.” Lâm Phàm không giả vờ thận trọng từ chối. Quần áo trước đó của cô đã bị cắt thành mấy mảnh trên bàn mổ rồi, cô cũng không thể ở truồng chạy về nhà. Ngấm ngầm cầu khẩn ông trời đừng có mắc quá, nếu không bản thân không trả nổi.Bà Tần mỉm cười hài lòng, càng nhìn Lâm Phàm càng thấy vừa ý.Má Trương đỡ Lâm Phàm đã thay đồ xong đi ra khỏi buồng tắm, lần đầu tiên cô mặc đồ con gái, mắt mọi người đều sáng lên. Lược bỏ cái chân bó thạch cao vướng mắt, thân hình mảnh mai cao ráo mặc váy liền thân ôm khít người nhìn rất thanh lịch thùy mị, mái tóc ngắn xinh đẹp hợp với khuôn mặt trái xoan và đôi mắt to tròn càng thêm đáng yêu động lòng người. Đôi môi anh đào hấp dẫn vì thẹn thùng mà mím lại, Tần Vịnh có phản ứng ngay tại chỗ. Thì ra không phải ánh mắt hắn đặc biệt mà là Lâm Phàm che giấu kỹ quá. Sau này ai dám nói Lâm Phàm không giống con gái, hắn là người đầu tiên móc mắt kẻ đó ra.“Ôi mẹ ơi, chọc mù mắt tôi rồi. Phàm Phàm, làm bạn gái anh đi.” Lâm Lỗi chỉ sợ thiên hạ không loạn, la ầm ỹ làm hai má ửng hồng của Lâm Phàm càng đậm hơn.Bà Tần bất mãn trừng Lâm Lỗi. Gì đây? Thằng ranh này muốn cướp con dâu của bà chắc? Xem ra phải nói chị họ mau mau sắp xếp đối tượng xem mắt cho nó, không thể lưu lại tai họa trần gian được.Tần Vịnh ngược lại phớt lờ, lấy tính tình Lâm Phàm, nếu cô mà đồng ý với Lâm Lỗi, hắn lập tức nhai cả giường bệnh lẫn ga giường luôn.“Ha ha, tổng giám đốc Lâm thật thích nói đùa.” Rất may mắn, Tần Vịnh không cần nhai giường bệnh. Lâm Phàm mỉm cười chống gậy đi tới cạnh giường, có chút cố sức. Lấy giày ra, đang chuẩn bị xỏ vào chân trái, Tần Vịnh đột nhiên ôm ngang cô bế lên “Không cần đổi giày. Má Trương đỡ em mệt lắm. Chúng ta đi thôi.” Mặt hắn bình tĩnh như thường giải thích với Lâm Phàm. Bà Tần âm thầm giơ ngón cái trong lòng với con trai, con mình giỏi thật! Lâm Lỗi khinh bỉ trong bụng, kiếm cớ không tệ.Má Trương đứng sau cùng lại nhỏ lệ ướt vạt áo. Cậu chủ ơi… lão nô… à không, tôi thề cả đời trung thành với nhà họ Tần.Lâm Phàm từ lúc bị Tần Vịnh bế lên đầu óc liền chết máy. Hồi lâu mới hoàn hồn, thình lình dùng ánh mắt cảm động nhìn Tần Vịnh.Tần Vịnh đang chìm đắm trong cảm xúc ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, liếc thấy ánh mắt Lâm Phàm tình cảm êm đềm trong lòng lại tăng thêm vài phần.“Ông tổng… lúc nhỏ tôi bị bệnh, đặc biệt hi vọng có ba, có thể bồng tôi như thế này.” Giọng Lâm Phàm mang theo chút hiu quạnh, Tần Vịnh loạng choạng, thiếu chút nữa thảy Lâm Phàm rớt xuống đất.Mặt đen thui đang chuẩn bị hạch hỏi hắn giống ba cô chỗ nào, lại thấy cô vì hắn vừa lảo đảo mà phản xạ ôm chặt lấy cổ mình, mặt dán sát vào ngực mình, nháy mắt lòng lại mềm nhũn.“Anh không phải ba em nhưng anh có thể ôm em thế này mãi.” Vừa dứt lời, mặt bà Tần đầy vẻ mộng mơ thiếu nữ. Lâm Lỗi khó chịu ôm bụng, muốn chống lại ông trời à…“Ông tổng, anh không cần ôm mãi, thả tôi xuống khúc cua phía trước được rồi. Bệnh viện có xe lăn dùng chung, để má Trương đẩy tôi tới bãi đậu xe cũng được.” Lâm Phàm hoàn toàn không biết cái gì gọi là lời âu yếm. Tự cho là mình hiểu ý người, nhắc nhở.“Má Trương đẩy em không mệt chắc? Hả?? Má Trương giành ăn với em hay sao mà muốn bắt nạt bà như thế!” Tần Vịnh tức không để đâu cho hết, lần này hắn đúng là mốc meo tám kiếp mà, nếu là những cô nàng khác hắn cần phải nói mấy câu buồn nôn thế sao? Chỉ ôm không một cái đã đổ rầm rầm luôn rồi. Lâm Phàm này không phải kẻ thù thương mại nào phái đến tra tấn hắn đấy chứ?Má Trương lẳng lặng đi đằng sau lần nữa rơi lệ đầy mặt, hoa lê đẫm nước. Sao lúc trước mình không phát hiện cậu chủ tốt thế này nhỉ. Lòng tận trung lại tăng thêm một bậc, từ giờ bà sống là người nhà họ Tần, chết là ma nhà họ Tần.Lâm Phàm bị Tần Vịnh quát co rúm lại “Vậy… tôi tự tìm… tìm cách đi…”“Im!” Tần Vịnh tức chết, sải chân đi tới bãi đậu xe, chỉ sợ không nhịn nổi liền ném Lâm Phàm xuống cái hồ trong bệnh viện cho cá ăn. Yêu càng ghi khắc hận càng sâu mà.Lâm Lỗi nhịn cười đến phát run, nói với bà Tần đang sửng sốt, “Mợ, con chở mợ và má Trương về nhà thôi.”“Hơ… ừ…” Bà Tần còn chưa phản ứng lại, sao không giống như mình dự đoán nhỉ? Xem ra lần này con gặp rắc rối rồi.Sóng vai ngồi chung với Tần Vịnh ở băng sau, Lâm Phàm lo lắng liếc trộm hắn, lại nhìn tài xế mặt mày tỉnh bơ đằng trước. Cứ cảm thấy sau sự cố lần này, ông tổng càng trở nên khó đoán, lúc trước tuy tính tình hơi xấu nhưng ít nhất còn theo lý lẽ bình thường. Bây giờ càng sâu xa khó lường, giống như cao nhân chốn thần tiên ấy.Xe dừng dưới lầu nhà Lâm Phàm. Trước đó Tần Vịnh đề nghị Lâm Phàm về nhà hắn dưỡng thương nhưng Lâm Phàm kiên quyết muốn về nhà, không muốn làm phiền. Bất ngờ là Tần Vịnh sảng khoái đồng ý một cách đáng ngờ.“Ông tổng… để tôi tự nhảy lên đi.” Cô lại bị Tần Vịnh ôm vào lòng, không nỡ mà đề nghị. Tần Vịnh quen được cưng chiều bồng mình lên tới lầu 5 không biết sẽ mệt thành thế nào nữa, bình thường một mình hắn leo đều trưng ra cái mặt oán giận.“Em tưởng mình là cóc à, còn nhảy lên nữa.” Tần Vịnh trề môi khinh bỉ, hùng hổ bồng Lâm Phàm lên lầu. Dùng cái quảng cáo thuốc canxi nào đó thật đúng là, eo không nhức chân không đau, leo một mạch lên lầu 5 không tốn chút sức nào. Lâm Phàm không khỏi thay đổi cách nhìn với Tần Vịnh, hóa ra không phải là gà luộc chặt miếng à…Hơn nữa lồng ngực nở nang mang theo hơi thở đặc trưng của đàn ông làm lúc cô khẽ dựa vào cảm thấy hai má nong nóng.“Chìa khóa đâu?”Lâm Phàm giật mình hoàn hồn lại, vội vàng thò tay vào ba lô lấy chìa khóa ra, Tần Vịnh cầm lấy mở cửa phòng. Giống như về nhà mình, hết sức thông thạo nhẹ nhàng đặt Lâm Phàm xuống giường, sau đó ra phòng khách gọi điện thoại. Lâm Phàm chỉ nghe loáng thoáng hắn báo địa chỉ nhà mình trong điện thoại.Cô nhảy lò cò tới phòng khách bằng chân trái, vừa lúc hắn ngắt điện thoại quay đầu nhìn cô.“Em muốn chứng minh mình thân tàn nhưng tâm không tàn à, nhảy ra ngoài bằng một chân, có chuyện gì em gọi anh không được sao?” Tần Vịnh lo lắng đi qua, dùng hai cánh tay dài giữ lấy eo cô, dùng sức một cái nhấc cô ngồi lên sofa. Không mảy may cảm thấy động tác của mình quá mức thân mật thì có cái gì không đúng.“Ông tổng… Anh đừng ôm tôi, tôi tự đi được.” Lâm Phàm không nhịn được ý kiến, gần đây ông tổng hở ra là ôm mình, làm cô xấu hổ lắm.“Em như thế mà gọi là đi à, gọi là gà đứng một chân.” Tần Vịnh bực mình. Giỡn hoài, để cô tự đi? Vậy hắn đi đâu mà ăn đậu hũ.Lâm Phàm hết nói, chuồi người qua sofa lục mấy cái túi nhỏ mà tài xế đưa lên tìm đồ ăn. Lâu quá không mặc váy áo con gái, cô quên béng mình đang mặc váy. Động tác chuồi người làm cảnh xuân dưới váy hiện ra, đương nhiên Tần Vịnh thấy được, há hốc miệng hồi lâu liền bịt mũi xông vào toilet, vừa dội nước lạnh vừa niệm kinh. Không được chảy máu mũi, không được chảy máu mũi, không được chảy máu mũi.“Tìm gì thế!” Tần Vịnh đi ra thấy cô còn nằm sấp lục lọi, không khỏi hoài nghi có phải tiểu yêu tinh này cố ý quyến rũ mình không.“Tìm đồ ăn… Sáng sớm lấy máu kiểm tra, không có ăn giờ đói quá.” Ở chung với Tần Vịnh quen rồi cô nói chuyện cũng không dè dặt thận trọng như trước, tự nhiên hơn nhiều, điểm này cho tới bây giờ khiến Tần Vịnh hài lòng nhất.“Đừng tìm nữa, toàn đồ ăn vặt. Anh đi xuống dưới mua cho em.” Tần Vịnh cầm túi đồ vất qua một bên đề phòng cô tiếp tục dùng tư thế đó rù quến mình.“Hả? Như vậy có phiền lắm không?”“Giờ em mới biết mình phiền?” Tần Vịnh ngạo mạn hừ khẽ một tiếng, đi thẳng xuống lầu.Đối với tính nết của hắn, Lâm Phàm cũng không để ý, cầm khăn vải trên bàn cẩn thận lau bài vị và ảnh thờ bà ngoại.“Bà ngoại, thời gian trước con bị thương không về nhà, bà lo lắng lắm hả.”“Bà ngoại, con nằm mơ, mơ thấy bà rất giận, không cần con nữa. Ông tổng nói nằm mơ đều là ngược lại, nên bà vẫn cần con.”“Bà ngoại, người vừa rồi là ông tổng, anh ấy và ông bà chủ tịch đều rất tốt với con, còn có anh Ngưu, anh Thái bọn họ đều tốt với con, bà yên tâm đi.”…Lâm Phàm kể với bà ngoại tất tật những chuyện vặt vãnh, kể cả chuyện trên tay cô có mấy cái lỗ kim. Nói xong Tần Vịnh mới quay về.Cô há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn đùm đề bịch lớn bịch nhỏ đủ loại đồ ăn.“Ăn đi!”“Cái này… đều cho một mình tôi ăn…?” Lâm Phàm khó nhọc nuốt nước miếng, nếu cô bội thực chết có phải sẽ uất ức lắm không?“Sao? Không thích?” Tần Vịnh nhướng đôi mày tuyệt đẹp nhìn Lâm Phàm, hù Lâm Phàm lập tức gật đầu tỏ vẻ cực kỳ thích.Đang lúc cô khổ sở tính toán xem tiêu diệt phần thức ăn nào trước thì ngoài cửa có tiếng gõ. Lâm Phàm rầu rĩ ngước lên, địa chỉ này trước giờ chưa có ai tới. Lúc này là ai tới đây?Tần Vịnh nghiễm nhiên bày ra tư thế chủ nhà đi mở cửa, một đám công nhân ùa vào. Mọi người giống như đi di chuyển tang vật, chuyển đồ gia dụng bằng điện vào. Ti vi, tủ lạnh, máy vi tính, điều hòa, còn có một số đồ cô nhận không ra, nháy mắt đã chất đầy cả căn phòng thuê.Mọi người tôi giúp anh anh giúp tôi bận rộn vô cùng.“Ông tổng… này… là…” Phòng ngủ vọng ra tiếng khoan điện che mất câu hỏi yếu ớt của Lâm Phàm.“Không có chuyện của em, ăn cơm đi.” Tần Vịnh hùng hồn ra lệnh, sau đó đi kiểm tra công nhân làm việc. Lâm Phàm đờ đẫn như khúc củi, tay vẫn cầm nguyên đôi đũa nửa ngày không có phản ứng.Một loạt tiếng lắp đặt thiết bị chuyên nghiệp vang lên, cốp cốp cộp cộp. Vẻ mặt Lâm Phàm đờ đẫn, máy móc nhét bánh bao tôm vào miệng, hình như sau khi bị thương óc cô không đủ xài hay sao ấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook