Chương 521: Bà ngoại, cháu muốn đi xem Lăng Tiêu
Nam Thư
04/04/2024
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Lăng Tiêu nhận được một cú điện thoại.
Người gọi đến là Thịnh Tư Nguyên, ông ấy nói: “Lăng Tiêu, ba của Hoàn Hoàn tỉnh rồi, nhưng hai ngày này tốt nhất cậu đừng xuất hiện, dù sao hiện tại nó chưa biết chuyện gì, cho nó chút thời gian bình tĩnh lại."
Ký ức của Thịnh Xán chỉ tới ngày Mộ Tư hủy hôn rồi mình xảy ra tai nạn xe, chuyện tiếp theo thì ông ấy không nhớ gì cả.
Dù sao cũng phải cho ông ấy chút thời gian để chấp nhận sự thật.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhận được điện thoại của Chúc Văn Bội, cô kích động đến mức không biết để hai tay ở đâu, cả thân thể đều đang run rẩy.
"Lái nhanh một chút." Cô nói với tài xế.
Ba tỉnh rồi, rốt cục ba cũng tỉnh rồi.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể lập tức chạy vội trở về, nhưng sau khi kích động qua đi thì khuôn mặt nhỏ dần dần tái nhợt.
Ba tỉnh, nhưng mẹ đã đi rồi.
Ba có trách cô không chăm sóc tốt cho mẹ, không lo được cho cái nhà này không?
Cô còn gả cho con trai của kẻ thù Lăng Hoa Thanh, hiện tại trong bụng còn có con của Lăng Tiêu...
Xe trở lại Thịnh gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại chậm chạp không dám xuống xe, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tràn ngập đau khổ của Thịnh Xán.
Lúc này Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều đứng trước mộ của Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán quỳ ở nơi đó, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại khóc đến tan nát cõi lòng.
Ông ấy và Thịnh Giai Âm ở bên nhau nhiều năm, phu xướng phụ tùy tình cảm sâu đậm, không ngờ lại không được gặp mặt bà lần cuối.
Chúc Văn Bội bảo người hầu ôm Thịnh Sam Sam tới.
Trải qua mấy ngày Tiểu Sam Sam đã quen mùi của vú em, hiện tại dễ chăm hơn rất nhiều, lúc này con bé đang chơi ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Thịnh Xán quỳ gối trước mộ Thịnh Giai Âm thật lâu mà cảm xúc vẫn không thể khôi phục, mãi đến khi Chúc Văn Bội giao Thịnh Sam Sam cho ông ấy.
Thịnh Xán nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt mà cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, đáy mắt tràn đầy đắng chát, con gái ông còn nhỏ thế này mà đã mất mẹ rồi.
Thịnh Tư Nguyên nói: “Mấy tháng nay con hôn mê, vì chống đỡ cái nhà này mà Hoàn Hoàn chịu rất nhiều đau khổ, con không được oán trách gì nó."
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên kể lại chuyện xảy ra trong ba tháng rưỡi này lại cho Thịnh Xán, Thịnh Xán nghe xong thì đáy mắt đều là đắng chát và đau lòng.
"Con không trách con bé, muốn trách thì trách con lúc trước không nên giấu Bạch Tuyết đi, càng không nên ép Mộ Tư cưới Hoàn Hoàn."
Thịnh Xán đặc biệt tự trách: “Giai Âm chết cũng phải trách con, nếu không phải năm đó con trêu chọc Lăng Hoa Thanh thì sẽ không có những chuyện sau đó."
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới thì nghe thấy những lời này của Thịnh Xán, trong lòng đau đớn như đao cắt.
Thịnh Xán càng ôm trách nhiệm lên người mình thì trong lòng cô càng khó chịu.
Nếu hỏi là ai sai thì chỉ có thể trách năm đó cô không nghe lời ba mẹ nói, không quan tâm mọi người phản đối mà khăng khăng chọn Mộ Tư nên mới có một loạt bi kịch sau đó.
"Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi." Thịnh Tư Nguyên phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Xán khựng lại, run rẩy quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục đầy tràn nước mắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba già cả xanh xao hơn trước kia không chỉ mười tuổi thì hốc mắt đỏ lên, vội chạy lên trước nhào vào lòng Thịnh Xán: “Ba..."
Chúc Văn Bội lau đi nước mắt rồi ôm Thịnh Sam Sam khỏi lòng Thịnh Xán, để lại ba con họ trước mộ Thịnh Giai Âm.
Có gì cần nói thì để họ nói rõ ràng trước mặt Thịnh Giai Âm.
Mãi đến khi đêm khuya, Thịnh Xán mới cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi vào biệt thự.
Thịnh Xán vừa tỉnh lại nên các chức năng cơ thể còn chưa khôi phục, ông ấy gắng gượng không nổi nên sau khi trở về đã nằm xuống.
Chúc Văn Bội gọi Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng: “Hoàn Hoàn, có chuyện này bà muốn nói với cháu, hôm qua cháu có hỏi ông bà có cách nào trị cho chân của Mộ Tư đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt: “Có liên quan đến chuyện ba tỉnh lại đúng không bà?"
Đúng rồi, cô còn chưa kịp hỏi làm sao ba tỉnh lại, cô cảm thấy có khả năng liên quan đến chuyện ông bà ngoại không muốn nói ra.
Chúc Văn Bội gật đầu rồi nói lại chuyện Lăng Tiêu đi đến rừng Sương Mù cho Thịnh Hoàn Hoàn biết: “Lần này nhờ có cậu ta mời y si Tô Quy về, bằng không ba cháu sẽ không tỉnh lại nhanh như thế."
Rừng Sương Mù?
Rừng Sương Mù mang danh không có bóng người đó sao?
Khó trách ông bà ngoại lại giấu diếm cô, nơi đó không cẩn thận là sẽ có đi không về, sao Lăng Tiêu lại ngốc như vậy?
Khó trách hai ngày này Văn Sâm không đi theo cô, hóa ra là đi theo hắn đến rừng Sương Mù.
Chúc Văn Bội nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hôm nay lúc Lăng Tiêu trở về, bà thấy sắc mặt cậu ta không đúng, hỏi thuộc hạ của cậu ta mới biết cậu ta suýt đã mất mạng."
Chúc Văn Bội nói cho Thịnh Hoàn Hoàn, vì mời Tô Quy rời núi mà Lăng Tiêu chấp nhận đi đến vùng đầm lầy lấy gan rắn độc thay ông ấy nên suýt đã có đi không về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rơi lệ đầy mặt: “Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày trước lúc mới gặp Lăng Tiêu, hắn như ác ma máu lạnh, mỗi khi đi một bước về hướng cô thì trên người đều đang chảy máu.
Về sau gặp lại hắn trong thang máy của Thịnh Thế Danh Môn thì hắn lại tôn quý lạnh lùng xa cách, làm người ta không dám đến gần.
Kết hôn ba tháng, Lăng Tiêu mang đến cho cô cảm giác lý trí đến máu lạnh, chưa từng xử sự theo cảm tính, lúc này sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này?
Lỡ hắn thật sự xảy ra chuyện thì sẽ vĩnh viễn ở lại rừng Sương Mù không về được.
Vì cô, xứng đáng sao?
"Tô Quy nói cậu ta bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghe Chúc Văn Bội nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đêm nay cô không dám nhìn hắn nhiều, cô sợ mình sẽ sa vào nên không phát hiện sắc mặt hắn không đúng, cũng không biết hắn bị thương.
Vì sao hắn không nói gì mà lại mạo hiểm đến rừng Sương Mù, bị thương cũng không nói ra mà còn chạy đến Phượng gia ra mặt cho cô, hắn không muốn sống nữa sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi xem anh ấy thế nào."
Chúc Văn Bội lại lắc đầu: “Đã muộn rồi, chắc Lăng Tiêu và người nhà đều đã ngủ, hơn nữa hiện tại Lăng Tiêu đã không có nguy hiểm tính mạng, Tô Quy cũng ở nhà cậu ta, cho nên cháu không cần quá lo lắng."
"Còn nữa, bà không nói chuyện cháu đang mang thai cho ba cháu biết, ngày mai tự cháu nói với nó đi, cũng nói lựa chọn của cháu ra, đến lúc đó xem ba của cháu có chấp nhận không."
Nói cách khác ông bà ngoại đã không phản đối cô và Lăng Tiêu đến với nhau, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của ba.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích ôm lấy Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, cám ơn bà."
Chúc Văn Bội cười nói: “Cháu hạnh phúc mới là tâm nguyện của bà và mẹ cháu, nhưng bà thấy Lăng Tiêu rất khó qua được cửa ải của ba cháu."
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng vậy, lúc trước Mộ Tư phí rất nhiều công sức mới khiến ba chấp nhận."
Chúc Văn Bội sờ sờ đầu cô, cảm thán nói: “Hi vọng lần này Lăng Tiêu không làm chúng ta thất vọng."
Chúc Văn Bội nói như vậy cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, cô sợ lấy tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Lăng Tiêu thì sẽ không cúi đầu đi lấy lòng Thịnh Xán.
Nhưng đống tài sản và quyền thế của hắn lại không đả động được Thịnh Xán, thứ có thể thuyết phục ông ấy chỉ có sự chân thành của Lăng Tiêu.
Chỉ có thật tình mới vô giá, mới có khả năng cưới được hòn ngọc quý trên tay ông ấy.
Người gọi đến là Thịnh Tư Nguyên, ông ấy nói: “Lăng Tiêu, ba của Hoàn Hoàn tỉnh rồi, nhưng hai ngày này tốt nhất cậu đừng xuất hiện, dù sao hiện tại nó chưa biết chuyện gì, cho nó chút thời gian bình tĩnh lại."
Ký ức của Thịnh Xán chỉ tới ngày Mộ Tư hủy hôn rồi mình xảy ra tai nạn xe, chuyện tiếp theo thì ông ấy không nhớ gì cả.
Dù sao cũng phải cho ông ấy chút thời gian để chấp nhận sự thật.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhận được điện thoại của Chúc Văn Bội, cô kích động đến mức không biết để hai tay ở đâu, cả thân thể đều đang run rẩy.
"Lái nhanh một chút." Cô nói với tài xế.
Ba tỉnh rồi, rốt cục ba cũng tỉnh rồi.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể lập tức chạy vội trở về, nhưng sau khi kích động qua đi thì khuôn mặt nhỏ dần dần tái nhợt.
Ba tỉnh, nhưng mẹ đã đi rồi.
Ba có trách cô không chăm sóc tốt cho mẹ, không lo được cho cái nhà này không?
Cô còn gả cho con trai của kẻ thù Lăng Hoa Thanh, hiện tại trong bụng còn có con của Lăng Tiêu...
Xe trở lại Thịnh gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại chậm chạp không dám xuống xe, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tràn ngập đau khổ của Thịnh Xán.
Lúc này Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều đứng trước mộ của Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán quỳ ở nơi đó, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại khóc đến tan nát cõi lòng.
Ông ấy và Thịnh Giai Âm ở bên nhau nhiều năm, phu xướng phụ tùy tình cảm sâu đậm, không ngờ lại không được gặp mặt bà lần cuối.
Chúc Văn Bội bảo người hầu ôm Thịnh Sam Sam tới.
Trải qua mấy ngày Tiểu Sam Sam đã quen mùi của vú em, hiện tại dễ chăm hơn rất nhiều, lúc này con bé đang chơi ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Thịnh Xán quỳ gối trước mộ Thịnh Giai Âm thật lâu mà cảm xúc vẫn không thể khôi phục, mãi đến khi Chúc Văn Bội giao Thịnh Sam Sam cho ông ấy.
Thịnh Xán nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt mà cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, đáy mắt tràn đầy đắng chát, con gái ông còn nhỏ thế này mà đã mất mẹ rồi.
Thịnh Tư Nguyên nói: “Mấy tháng nay con hôn mê, vì chống đỡ cái nhà này mà Hoàn Hoàn chịu rất nhiều đau khổ, con không được oán trách gì nó."
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên kể lại chuyện xảy ra trong ba tháng rưỡi này lại cho Thịnh Xán, Thịnh Xán nghe xong thì đáy mắt đều là đắng chát và đau lòng.
"Con không trách con bé, muốn trách thì trách con lúc trước không nên giấu Bạch Tuyết đi, càng không nên ép Mộ Tư cưới Hoàn Hoàn."
Thịnh Xán đặc biệt tự trách: “Giai Âm chết cũng phải trách con, nếu không phải năm đó con trêu chọc Lăng Hoa Thanh thì sẽ không có những chuyện sau đó."
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới thì nghe thấy những lời này của Thịnh Xán, trong lòng đau đớn như đao cắt.
Thịnh Xán càng ôm trách nhiệm lên người mình thì trong lòng cô càng khó chịu.
Nếu hỏi là ai sai thì chỉ có thể trách năm đó cô không nghe lời ba mẹ nói, không quan tâm mọi người phản đối mà khăng khăng chọn Mộ Tư nên mới có một loạt bi kịch sau đó.
"Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi." Thịnh Tư Nguyên phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Xán khựng lại, run rẩy quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục đầy tràn nước mắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba già cả xanh xao hơn trước kia không chỉ mười tuổi thì hốc mắt đỏ lên, vội chạy lên trước nhào vào lòng Thịnh Xán: “Ba..."
Chúc Văn Bội lau đi nước mắt rồi ôm Thịnh Sam Sam khỏi lòng Thịnh Xán, để lại ba con họ trước mộ Thịnh Giai Âm.
Có gì cần nói thì để họ nói rõ ràng trước mặt Thịnh Giai Âm.
Mãi đến khi đêm khuya, Thịnh Xán mới cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi vào biệt thự.
Thịnh Xán vừa tỉnh lại nên các chức năng cơ thể còn chưa khôi phục, ông ấy gắng gượng không nổi nên sau khi trở về đã nằm xuống.
Chúc Văn Bội gọi Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng: “Hoàn Hoàn, có chuyện này bà muốn nói với cháu, hôm qua cháu có hỏi ông bà có cách nào trị cho chân của Mộ Tư đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt: “Có liên quan đến chuyện ba tỉnh lại đúng không bà?"
Đúng rồi, cô còn chưa kịp hỏi làm sao ba tỉnh lại, cô cảm thấy có khả năng liên quan đến chuyện ông bà ngoại không muốn nói ra.
Chúc Văn Bội gật đầu rồi nói lại chuyện Lăng Tiêu đi đến rừng Sương Mù cho Thịnh Hoàn Hoàn biết: “Lần này nhờ có cậu ta mời y si Tô Quy về, bằng không ba cháu sẽ không tỉnh lại nhanh như thế."
Rừng Sương Mù?
Rừng Sương Mù mang danh không có bóng người đó sao?
Khó trách ông bà ngoại lại giấu diếm cô, nơi đó không cẩn thận là sẽ có đi không về, sao Lăng Tiêu lại ngốc như vậy?
Khó trách hai ngày này Văn Sâm không đi theo cô, hóa ra là đi theo hắn đến rừng Sương Mù.
Chúc Văn Bội nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hôm nay lúc Lăng Tiêu trở về, bà thấy sắc mặt cậu ta không đúng, hỏi thuộc hạ của cậu ta mới biết cậu ta suýt đã mất mạng."
Chúc Văn Bội nói cho Thịnh Hoàn Hoàn, vì mời Tô Quy rời núi mà Lăng Tiêu chấp nhận đi đến vùng đầm lầy lấy gan rắn độc thay ông ấy nên suýt đã có đi không về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rơi lệ đầy mặt: “Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày trước lúc mới gặp Lăng Tiêu, hắn như ác ma máu lạnh, mỗi khi đi một bước về hướng cô thì trên người đều đang chảy máu.
Về sau gặp lại hắn trong thang máy của Thịnh Thế Danh Môn thì hắn lại tôn quý lạnh lùng xa cách, làm người ta không dám đến gần.
Kết hôn ba tháng, Lăng Tiêu mang đến cho cô cảm giác lý trí đến máu lạnh, chưa từng xử sự theo cảm tính, lúc này sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này?
Lỡ hắn thật sự xảy ra chuyện thì sẽ vĩnh viễn ở lại rừng Sương Mù không về được.
Vì cô, xứng đáng sao?
"Tô Quy nói cậu ta bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghe Chúc Văn Bội nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đêm nay cô không dám nhìn hắn nhiều, cô sợ mình sẽ sa vào nên không phát hiện sắc mặt hắn không đúng, cũng không biết hắn bị thương.
Vì sao hắn không nói gì mà lại mạo hiểm đến rừng Sương Mù, bị thương cũng không nói ra mà còn chạy đến Phượng gia ra mặt cho cô, hắn không muốn sống nữa sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi xem anh ấy thế nào."
Chúc Văn Bội lại lắc đầu: “Đã muộn rồi, chắc Lăng Tiêu và người nhà đều đã ngủ, hơn nữa hiện tại Lăng Tiêu đã không có nguy hiểm tính mạng, Tô Quy cũng ở nhà cậu ta, cho nên cháu không cần quá lo lắng."
"Còn nữa, bà không nói chuyện cháu đang mang thai cho ba cháu biết, ngày mai tự cháu nói với nó đi, cũng nói lựa chọn của cháu ra, đến lúc đó xem ba của cháu có chấp nhận không."
Nói cách khác ông bà ngoại đã không phản đối cô và Lăng Tiêu đến với nhau, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của ba.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích ôm lấy Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, cám ơn bà."
Chúc Văn Bội cười nói: “Cháu hạnh phúc mới là tâm nguyện của bà và mẹ cháu, nhưng bà thấy Lăng Tiêu rất khó qua được cửa ải của ba cháu."
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng vậy, lúc trước Mộ Tư phí rất nhiều công sức mới khiến ba chấp nhận."
Chúc Văn Bội sờ sờ đầu cô, cảm thán nói: “Hi vọng lần này Lăng Tiêu không làm chúng ta thất vọng."
Chúc Văn Bội nói như vậy cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, cô sợ lấy tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Lăng Tiêu thì sẽ không cúi đầu đi lấy lòng Thịnh Xán.
Nhưng đống tài sản và quyền thế của hắn lại không đả động được Thịnh Xán, thứ có thể thuyết phục ông ấy chỉ có sự chân thành của Lăng Tiêu.
Chỉ có thật tình mới vô giá, mới có khả năng cưới được hòn ngọc quý trên tay ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.