Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 290: Bọn họ đã ly hôn

Nam Thư

30/09/2023

Lăng Kha nghe xong thì không hỏi thêm câu nào: “Ok, để tớ lo cho.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ lại nói: “Gọi luôn chị Nam Tầm đi, chờ tớ trị bạch liên hoa xong thì phải chúc mừng tớ khôi phục độc thân.”

Lăng Kha: “... Cậu thật sự ly hôn với Lăng Tiêu?”

“Ừ.”

Lăng Kha “Chậc chậc” hai tiếng: “Lăng Tiêu kia bị vô cảm hay là đồng tính? Phụ nữ còn phải rung động trước mỹ nhân như cậu, anh ta lại nỡ ly hôn. Chẳng lẽ anh ta không biết cậu thông minh xinh đẹp, đáng yêu mê người như thế, vừa buông tay đã bị người ta đoạt mất? Đến lúc đó lại hối hận.”

Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười trước cách an ủi này của Lăng Kha: “Lăng Tiêu không phải vô cảm, cũng không phải đồng tính, lấy điều kiện của anh ta muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Có lẽ tớ còn chưa đạt tới yêu cầu của anh ta, cũng có thể là hai bên không có duyên phận, tớ vẫn rất cảm kích anh ta, cho nên cậu đừng nói bậy trước mặt tớ hay sau lưng anh ta.”

Lăng Kha trợn trắng mắt: “Trước kia chưa ly hôn cũng không thấy cậu bảo vệ anh ta như thế, thế nào? Hiện tại ly hôn lại luyến tiếc? Hoàn Hoàn, cậu đừng nói với tớ là cậu yêu Lăng Tiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, ánh mắt có chút mờ mịt: “Từng rung động, nhưng còn chưa tới mức yêu, đừng lo lắng cho tớ, tớ lý trí hơn cậu tưởng tượng nhiều.”

“Cmn, cậu thật sự rung động rồi á?”

Cô rung động với Lăng Tiêu làm người ta khiếp sợ như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đừng nhiều chuyện, nếu quên mất chuyện tớ dặn thì tớ lột da cậu ra.”

Lăng Kha: “Rồi rồi rồi, bổn tiểu thư nhất định hoàn thành cho cậu.”

Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm đúng giờ, cô phải đến bệnh viện một chuyến, lại chạy đến gặp mặt bọn Lăng Kha, cô nhất định phải làm cho xong chuyện của Lam Tiếu

Mới ra khỏi cổng Thịnh Thế liền thấy Đường Nguyên Minh dựa vào chiếc Bugatti màu đen, lúc này anh đang hút thuốc, dáng vẻ lười biếng tản mạn, sương khói tràn ngập lại rất có sức hút.

Đối với rất nhiều cô gái mà nói, trên người Đường Nguyên Minh có một loại khí chất làm người ta mê muội, bá đạo tà tính, anh tuấn quý khí, đặc biệt mê người.

“Hoàn Hoàn.” Đường Nguyên Minh lập tức phát hiện cô, anh dẫm tắt tàn thuốc, mỉm cười mà đi về hướng cô.

Không phải cô đã nói cô phải đến bệnh viện sao, sao anh vẫn tới chứ?

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười: “Không phải muốn đi bệnh viện sao, anh đưa em đi, Mộ Tư chăm sóc em nhiều năm như thế, anh phải cảm ơn anh ta chứ.”

“Anh Minh?” Thịnh Hoàn Hoàn nghe Đường Nguyên Minh nói thế thì cảm thấy có gì đó không đúng.



Đường Nguyên Minh cũng không cho cô thời gian nghĩ nhiều mà kéo cửa xe ra: “Lên xe đi, anh đưa em qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn không có lý do từ chối, cô bước lên xe của Đường Nguyên Minh.

Sau khi tự cột dây an toàn, cô nghiêng người nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Lúc này không phải chúng ta nên kiêng dè thì tốt hơn sao?”

Đường Nguyên Minh nâng tay búng lên trán Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta chẳng có gì thì cần kiêng dè gì? Nếu thực sự có tư tình thì lúc này thật sự phải hạn chế.”

Thịnh Hoàn Hoàn vô tội sờ sờ cái trán bị búng đau: “...Anh nói rất đúng.”

Xe đề máy, chạy như bay về hướng bệnh viện, chiếc Bugatti phô trương hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc hồi lâu lại hỏi: “Sao anh biết Mộ Tư ở bệnh viện?”

Đường Nguyên Minh nói: “Chuyện em bị bắt cóc đã không phải bí mật, hai chết một bị thương, đây không phải vụ án nhỏ, Cố Nam Thành còn nộp tiền bảo lãnh Trần Vân Phàm ra ngoài, không ít người nhìn chằm chằm việc này.”

“Nhìn chằm chằm ai?” Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu lắm.

“Em, Mộ Tư, Cố Nam Thành.”

Đường Nguyên Minh trêu ghẹo mà cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Em còn tưởng rằng mình chỉ là con bé không hiểu cái gì trước kia sao? Giờ em đại diện cho Thịnh Thế, Mộ Tư và Cố Nam Thành lại là nhân vật đứng đầu giới thương nghiệp, một vụ án bắt cóc làm liên lụy đến ba người, đủ để người trong giới chú ý.”

Đầu ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ: “Một vụ án bắt cóc đã thể hiện ra quan hệ của ba người.”

Đường Nguyên Minh gật đầu: “Đúng rồi, quan hệ của em và Mộ Tư, quan hệ của Cố Nam Thành và hai người, hiểu được những mối quan hệ đó thì sớm muộn gì cũng có lúc dùng đến.”

Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu đỡ trán: “Vì sao thế giới người trưởng thành lại phức tạp như thế?”

Nhìn vẻ mỏi mệt trên mặt cô, đáy mắt Đường Nguyên Minh xẹt qua một tia đau lòng: “Thế giới này không có hai chữ đơn giản, ai cũng có tư tâm có dục vọng, đương nhiên không có khả năng đơn giản.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, co người trên ghế: “Anh Minh, em ngủ một lát, tới rồi thì gọi em.”

Gần đây cô dùng não quá độ nên thiếu ngủ nghiêm trọng. Cô còn chưa nghe Đường Nguyên Minh trả lời thì đã ngủ mất.

Sau khi bước xuống bãi đỗ xe bệnh viện, Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu, hắn cũng vừa đến, đi cùng hắn còn có một cô gái.



Lam Nhan, Đường Nguyên Minh cũng không xa lạ gì với cô gái này, Hải Thành này không có bao nhiêu người biết Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, mà Đường Nguyên Minh chính là một trong số đó.

“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn tỉnh tỉnh...”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có người đang vén tóc trên trán mình, mở mắt ra liền thấy gương mặt anh tuấn của Đường Nguyên Minh và đối diện với đôi mắt đen dịu dàng như nước kia.

Đường Nguyên Minh cong cong môi, giọng nói trầm thấp mê người: “Nên dậy, tới bệnh viện rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu, muốn duỗi tay đi tháo dây an toàn, kết quả sờ trúng tay Đường Nguyên Minh, tiếp theo cô thấy trên người buông lỏng, dây an toàn đã bị cởi bỏ.

Lúc này Đường Nguyên Minh chắn ở phía trước cô, khoảng cách hai người thật sự rất gần, hơi thở giao hòa, không khí đột nhiên trở nên khá mập mờ.

Đường Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức thu tay lại rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cảm ơn.”

Đường Nguyên Minh thản nhiên cười cười, đẩy cửa xe ra cho cô: “Còn ngơ ra làm gì, nên xuống xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tai hồng vì vừa tự mình đa tình: “Em xuống liền.”

Mới bước xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm giác được một tầm mắt rất quen thuộc dừng lại trên người mình, cô ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đen sắc bén lại lạnh nhạt của Lăng Tiêu.

Không biết vì sao cả người Thịnh Hoàn Hoàn trở nên cứng đờ.

Tầm mắt của Lăng Tiêu không dừng lại trên người cô bao lâu, cứ như chỉ vô tình lướt qua mà thôi.

Mà Lam Nhan phía sau Lăng Tiêu thì đưa ánh mắt mập mờ đảo qua người cô và Đường Nguyên Minh nhìn vài lần, sau đó mới nhanh chân chạy theo Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh chờ em với.”

Giọng nói mềm mại của Lam Nhan vang lên trong gara ngầm, làm người ta cảm thấy đặc biệt cao vút, lại... Chói tai.

“Hoàn Hoàn?” Không biết khi nào Đường Nguyên Minh đã đi đến trước mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn bỏ đi cảm xúc không nên có, cười cười với Đường Nguyên Minh: “Đi thôi!”

Cho dù Lăng Tiêu hiểu lầm thì thế nào, bọn họ đã ly hôn!

Cô không cần chột dạ, cũng không cần giải thích với hắn nữa.

Ở phía trước, Lăng Tiêu và Lam Nhan đang đợi thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn vốn định vòng qua bọn họ đi qua bên khác, lại nghe thấy Lam Nhan kêu tên cô: “Thịnh tiểu thư, thật là cô, tôi còn tưởng vừa rồi nhìn lầm chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook