Chương 406: Che cái gì cũng không phải chưa từng thấy qua
Nam Thư
17/02/2024
Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy mấy chữ này, Lăng Tiêu nguy hiểm nheo mắt lại rồi lập tức gọi lại số đó, nhưng đối phương đã tắt máy.
Hiển nhiên đối phương không muốn để hắn biết mình là ai.
Lăng Tiêu cất điện thoại đi, lập tức bước nhanh đi ra ngoài, Bạch quản gia lo lắng chạy theo sau hắn: “Thiếu gia..."
Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu, ra lệnh cho Bạch quản gia: “Canh chừng trong phủ, không cho phép người nào khả nghi tiến vào."
Lăng Tiêu dặn dò xong thì dẫn vệ sĩ lên xe, chỉ chốc lát sau ba chiếc xe chống đạn đã lần lượt chạy ra khỏi cổng Lăng Phủ.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu lập tức liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhưng liên tục gọi ba lần mà vẫn không ai bắt máy, trên người Lăng Tiêu như phủ một lớp băng lạnh làm người ta bất giác run lên.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ tiệc mừng thọ thì chuyện đầu tiên là thăm hỏi mẹ của Trần Anh Kiệt, tình hình của bà đã ổn định lại, đã lâu không được ngủ ngon nên rốt cục cũng an ổn nằm ngủ.
Hệ thống an ninh trong nhà đã được sắp xếp lại lần nữa, nhìn thấy Trần Anh Kiệt mặc đồ vest màu đen, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy an tâm rất nhiều.
Thịnh Hoàn Hoàn trò chuyện với Thịnh Xán một lát rồi đi lên lâu.
Khi Lăng Tiêu gọi điện thoại tới, Thịnh Hoàn Hoàn đang tắm nên không mang điện thoại vào phòng tắm, không hề biết nguy hiểm đang đến gần.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, cô dưỡng da sơ qua rồi đi đến trước cửa sổ sát đất, thuận tay kéo màn cửa lên, đột nhiên cửa sổ không hề báo trước mà "Phanh" một tiếng vỡ ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cửa sổ có vết vỡ nứt mà đầu óc trống rỗng, theo bản năng tìm kiếm che chắn, cửa sổ sau lưng lại liên tục bị bắn thủng hai cái lỗ.
Mà chung quanh lỗ nhỏ hình thành một vết thủng hình tròn, hiển nhiên là súng ngắm bắn gây ra.
"A!"
Khi phát súng cuối cùng vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất về phía trước.
Trên cánh tay truyền đến cảm giác nhói nhói, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu trông thấy máu đang chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả cánh tay tuyết trắng.
Cô không quan tâm đau đớn trên người mà vội vàng núp sau ghế sô pha bên cạnh, còn có thể trông thấy đầu đạn rơi xuống mặt đất xung quanh.
Là ai muốn giết cô?
Hiển nhiên đối phương đã sử dụng súng giảm thanh nên tiếng đạn bắn vào cửa sổ cũng không lớn, vệ sĩ lầu dưới không nghe thấy được.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tiếng súng không vang lên nữa, nhưng sau đó một loạt âm thanh nhỏ vụn đã truyền đến từ ban công, cửa sổ sát đất chưa kịp khóa lại bị đẩy ra.
Thịnh Hoàn Hoàn trốn sau ghế sô pha lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ: Có người leo lên!
Rất nhanh, cô trông thấy một cái bóng trên mặt đất, trừ cái bóng này ra cô còn trông thấy máu của mình trên sàn nhà.
Vị trí của cô bị lộ rồi!
Một đôi giày da mới tinh xuất hiện trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?
Cô còn chưa đợi được ba tỉnh lại, còn chưa nhìn thấy Sam Sam lớn lên, còn chưa tìm ra nghĩ hung thủ hại ba, còn chưa...
Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô không thể chết được!
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt hơi dời lên phía trên, trên đầu cô không bị súng chỉa vào như trong dự liệu, cô lại nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt cực kỳ anh tuấn.
"Lăng. . . Tiêu?"
Người tới là người mà cô hoàn toàn không ngờ được.
"Là tôi." Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ núp sau ghế sô pha, cuống họng hơi giật giật.
Xác nhận người đến là Lăng Tiêu, nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà rơi xuống, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn: “Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Cô cũng không phát hiện giọng nói của mình vẫn còn run rẩy.
Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cánh tay bị thương của cô, cũng may chỉ bị trầy da, máu tươi làm ướt làn da như sứ trắng của cô làm chấn động lòng người.
Ánh mắt hắn dời lên sắc mặt trắng bệch như tờ của cô, trên gương mặt tinh xảo có hai hàng nước mắt long lanh, cả người còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
"Tôi hỏi sao anh..."
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe được đáp án nên có vẻ càng lo sợ xao động, giọng cũng cao lên mấy âm lượng, nhưng lại đột nhiên im bặt.
Mặt cô va vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Lăng Tiêu, thân thể lạnh buốt bất lực được ôm thật chặt.
Lăng Tiêu đặt cằm lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, hai tay ghì chặt cô vào lòng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, không có gì."
Sự dịu dàng này lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khống chế, mũi cay cay mà "Oa" một tiếng bật khóc: “Vừa rồi... Vừa rồi có người muốn giết tôi, thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa là tôi bị bắn chết rồi."
Lăng Tiêu nhìn ba đầu đạn trên mặt đất, sức lực trên tay lại mạnh lên mấy phần như muốn hung ác kéo người phụ nữ trong lòng vào thân thể mình, để cô trở thành một phần của hắn.
Cũng may, cũng may hắn đến kịp lúc!
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi tới nhanh mà đi cũng nhanh, biết đối phương không phải người mình có thể ỷ lại nên sau một lúc phát tiết đã vội tìm về lý trí, lui ra khỏi lòng Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi, tôi mất kiểm soát."
Cô chùi nước mắt, nhìn xem người đàn ông không nên xuất hiện trước mặt mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?"
Lăng Tiêu không giải thích mà chỉ đưa tin nhắn kia cho cô xem.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc: “Anh biết người này?"
Lăng Tiêu lắc đầu: “Không biết, hơn nữa đối phương không muốn để tôi biết mình là ai."
Lăng Tiêu cất điện thoại đi, vươn một tay bế Thịnh Hoàn Hoàn lên khỏi mặt đất, động tác bá đạo lại hết sức dịu dàng.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, Lăng Tiêu lập tức trấn an nói: “Người kia bị tôi đánh bị thương rồi, sẽ không tới nữa."
Tức là hắn đã cứu cô một mạng sao?
"Người kia bị bắt rồi sao?"
Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sầm xuống: “Không có."
Chờ Thịnh Hoàn Hoàn an tĩnh lại, Lăng Tiêu mới đặt cô lên giường: “Hộp y tế ở đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ về một hướng, Lăng Tiêu xoay người đi lấy.
Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn trước mắt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc phức tạp này đã bị lý trí đè xuống.
Nếu như cô là Lăng Tiêu, nhận được tin nhắn này cũng sẽ không chút do dự tiến đến cứu cô, không liên quan đến cái gì khác, chỉ vì mạng người quan trọng mà thôi.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã xách hộp y tế tới rồi bận rộn ở một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dung mạo tuấn tú đến gần thì mở miệng hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?"
Vậy thì không cần làm phiền hắn đích thân chạy đến một chuyến.
Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Gọi rồi, nhưng cô không nghe."
Giọng nói của hắn lại khôi phục sự lạnh lùng trước kia, cứ như vẻ dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Vừa rồi tôi đang tắm. . ."
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, cô chợt nhớ tới trên người mình chỉ mặc chiếc váy ngủ, trong váy không mặc gì cả.
Tay cô chặn lại trước ngực theo phản xạ, mặt không kiềm được mà nóng lên, đảo mắt đã biến thành một con tôm luộc.
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Che cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đấu võ mồm với hắn mà kéo cái chăn bên cạnh qua đắp, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cám ơn anh đã đặc biệt chạy tới cứu tôi, chút vết thương này tôi tự xử lý được, trễ rồi anh đi về nghỉ ngơi trước đi!"
Lăng Tiêu nghe vậy thì ngừng động tác đang làm lại rồi nhìn thẳng vào cô: “Nếu vừa rồi người cứu cô là Đường Nguyên Minh thì cô có đuổi anh ta đi không?"
Nhìn thấy mấy chữ này, Lăng Tiêu nguy hiểm nheo mắt lại rồi lập tức gọi lại số đó, nhưng đối phương đã tắt máy.
Hiển nhiên đối phương không muốn để hắn biết mình là ai.
Lăng Tiêu cất điện thoại đi, lập tức bước nhanh đi ra ngoài, Bạch quản gia lo lắng chạy theo sau hắn: “Thiếu gia..."
Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu, ra lệnh cho Bạch quản gia: “Canh chừng trong phủ, không cho phép người nào khả nghi tiến vào."
Lăng Tiêu dặn dò xong thì dẫn vệ sĩ lên xe, chỉ chốc lát sau ba chiếc xe chống đạn đã lần lượt chạy ra khỏi cổng Lăng Phủ.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu lập tức liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhưng liên tục gọi ba lần mà vẫn không ai bắt máy, trên người Lăng Tiêu như phủ một lớp băng lạnh làm người ta bất giác run lên.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ tiệc mừng thọ thì chuyện đầu tiên là thăm hỏi mẹ của Trần Anh Kiệt, tình hình của bà đã ổn định lại, đã lâu không được ngủ ngon nên rốt cục cũng an ổn nằm ngủ.
Hệ thống an ninh trong nhà đã được sắp xếp lại lần nữa, nhìn thấy Trần Anh Kiệt mặc đồ vest màu đen, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy an tâm rất nhiều.
Thịnh Hoàn Hoàn trò chuyện với Thịnh Xán một lát rồi đi lên lâu.
Khi Lăng Tiêu gọi điện thoại tới, Thịnh Hoàn Hoàn đang tắm nên không mang điện thoại vào phòng tắm, không hề biết nguy hiểm đang đến gần.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, cô dưỡng da sơ qua rồi đi đến trước cửa sổ sát đất, thuận tay kéo màn cửa lên, đột nhiên cửa sổ không hề báo trước mà "Phanh" một tiếng vỡ ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cửa sổ có vết vỡ nứt mà đầu óc trống rỗng, theo bản năng tìm kiếm che chắn, cửa sổ sau lưng lại liên tục bị bắn thủng hai cái lỗ.
Mà chung quanh lỗ nhỏ hình thành một vết thủng hình tròn, hiển nhiên là súng ngắm bắn gây ra.
"A!"
Khi phát súng cuối cùng vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất về phía trước.
Trên cánh tay truyền đến cảm giác nhói nhói, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu trông thấy máu đang chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả cánh tay tuyết trắng.
Cô không quan tâm đau đớn trên người mà vội vàng núp sau ghế sô pha bên cạnh, còn có thể trông thấy đầu đạn rơi xuống mặt đất xung quanh.
Là ai muốn giết cô?
Hiển nhiên đối phương đã sử dụng súng giảm thanh nên tiếng đạn bắn vào cửa sổ cũng không lớn, vệ sĩ lầu dưới không nghe thấy được.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tiếng súng không vang lên nữa, nhưng sau đó một loạt âm thanh nhỏ vụn đã truyền đến từ ban công, cửa sổ sát đất chưa kịp khóa lại bị đẩy ra.
Thịnh Hoàn Hoàn trốn sau ghế sô pha lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ: Có người leo lên!
Rất nhanh, cô trông thấy một cái bóng trên mặt đất, trừ cái bóng này ra cô còn trông thấy máu của mình trên sàn nhà.
Vị trí của cô bị lộ rồi!
Một đôi giày da mới tinh xuất hiện trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?
Cô còn chưa đợi được ba tỉnh lại, còn chưa nhìn thấy Sam Sam lớn lên, còn chưa tìm ra nghĩ hung thủ hại ba, còn chưa...
Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô không thể chết được!
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt hơi dời lên phía trên, trên đầu cô không bị súng chỉa vào như trong dự liệu, cô lại nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt cực kỳ anh tuấn.
"Lăng. . . Tiêu?"
Người tới là người mà cô hoàn toàn không ngờ được.
"Là tôi." Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ núp sau ghế sô pha, cuống họng hơi giật giật.
Xác nhận người đến là Lăng Tiêu, nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà rơi xuống, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn: “Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Cô cũng không phát hiện giọng nói của mình vẫn còn run rẩy.
Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cánh tay bị thương của cô, cũng may chỉ bị trầy da, máu tươi làm ướt làn da như sứ trắng của cô làm chấn động lòng người.
Ánh mắt hắn dời lên sắc mặt trắng bệch như tờ của cô, trên gương mặt tinh xảo có hai hàng nước mắt long lanh, cả người còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
"Tôi hỏi sao anh..."
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe được đáp án nên có vẻ càng lo sợ xao động, giọng cũng cao lên mấy âm lượng, nhưng lại đột nhiên im bặt.
Mặt cô va vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Lăng Tiêu, thân thể lạnh buốt bất lực được ôm thật chặt.
Lăng Tiêu đặt cằm lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, hai tay ghì chặt cô vào lòng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, không có gì."
Sự dịu dàng này lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khống chế, mũi cay cay mà "Oa" một tiếng bật khóc: “Vừa rồi... Vừa rồi có người muốn giết tôi, thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa là tôi bị bắn chết rồi."
Lăng Tiêu nhìn ba đầu đạn trên mặt đất, sức lực trên tay lại mạnh lên mấy phần như muốn hung ác kéo người phụ nữ trong lòng vào thân thể mình, để cô trở thành một phần của hắn.
Cũng may, cũng may hắn đến kịp lúc!
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi tới nhanh mà đi cũng nhanh, biết đối phương không phải người mình có thể ỷ lại nên sau một lúc phát tiết đã vội tìm về lý trí, lui ra khỏi lòng Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi, tôi mất kiểm soát."
Cô chùi nước mắt, nhìn xem người đàn ông không nên xuất hiện trước mặt mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?"
Lăng Tiêu không giải thích mà chỉ đưa tin nhắn kia cho cô xem.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc: “Anh biết người này?"
Lăng Tiêu lắc đầu: “Không biết, hơn nữa đối phương không muốn để tôi biết mình là ai."
Lăng Tiêu cất điện thoại đi, vươn một tay bế Thịnh Hoàn Hoàn lên khỏi mặt đất, động tác bá đạo lại hết sức dịu dàng.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, Lăng Tiêu lập tức trấn an nói: “Người kia bị tôi đánh bị thương rồi, sẽ không tới nữa."
Tức là hắn đã cứu cô một mạng sao?
"Người kia bị bắt rồi sao?"
Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sầm xuống: “Không có."
Chờ Thịnh Hoàn Hoàn an tĩnh lại, Lăng Tiêu mới đặt cô lên giường: “Hộp y tế ở đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ về một hướng, Lăng Tiêu xoay người đi lấy.
Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn trước mắt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc phức tạp này đã bị lý trí đè xuống.
Nếu như cô là Lăng Tiêu, nhận được tin nhắn này cũng sẽ không chút do dự tiến đến cứu cô, không liên quan đến cái gì khác, chỉ vì mạng người quan trọng mà thôi.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã xách hộp y tế tới rồi bận rộn ở một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dung mạo tuấn tú đến gần thì mở miệng hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?"
Vậy thì không cần làm phiền hắn đích thân chạy đến một chuyến.
Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Gọi rồi, nhưng cô không nghe."
Giọng nói của hắn lại khôi phục sự lạnh lùng trước kia, cứ như vẻ dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Vừa rồi tôi đang tắm. . ."
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, cô chợt nhớ tới trên người mình chỉ mặc chiếc váy ngủ, trong váy không mặc gì cả.
Tay cô chặn lại trước ngực theo phản xạ, mặt không kiềm được mà nóng lên, đảo mắt đã biến thành một con tôm luộc.
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Che cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đấu võ mồm với hắn mà kéo cái chăn bên cạnh qua đắp, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cám ơn anh đã đặc biệt chạy tới cứu tôi, chút vết thương này tôi tự xử lý được, trễ rồi anh đi về nghỉ ngơi trước đi!"
Lăng Tiêu nghe vậy thì ngừng động tác đang làm lại rồi nhìn thẳng vào cô: “Nếu vừa rồi người cứu cô là Đường Nguyên Minh thì cô có đuổi anh ta đi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.