Chương 177: Chị, trông chị thật đẹp
Nam Thư
03/09/2023
“Cô không được đi.” Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước tới gần cô gái: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô gái sợ hãi nhìn đèn pin phòng thân trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, chống thân thể không ngừng lui về phía sau, cổ họng phát ra tiếng nói lí nhí: “Đừng mà chị, xin chị đừng đánh em, đau quá...”
“Tôi có thể không tổn thương cô, nhưng cô phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý dời đèn pin về phía cô gái, cô gái bị dọa liên tục gật đầu: “Em nói, em nói...”
“Ngước mặt lên.”
Gương mặt đầy đốm đỏ chậm rãi nâng lên, cô gái rất bất an, chân tay luống cuống, xem ra là rất ít tiếp xúc với người ngoài, nhát như chuột.
Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đánh giá ngũ quan của cô gái, rất lập thể, mắt rất lớn rất sáng, trắng đen rõ ràng, đặc biệt sạch sẽ.
Đây là đôi mắt sạch sẽ trong trẻo nhất Thịnh Hoàn Hoàn từng gặp qua.
Có thể là vì không thấy ánh mặt trời thời gian dài nên da cô ấy đặc biệt tái nhợt, đốm đỏ mọc trên mặt đỏ tươi như máu, trông rất đáng sợ.
“Trên mặt cô mọc cái gì vậy?”
Cô gái nơm nớp lo sợ mà nói: “B... Bớt.”
“Ngày đó người ở hầm giam là cô?”
Cô gái nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo như rất vui sướng, trông mong nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười có chút lấy lòng, có chút ngu đần: “Là chị.”
Vừa rồi tầm mắt mơ hồ, lại không dám nhìn thẳng Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại cô gái mới thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy biến hóa trên biểu cảm của cô ấy: “Cô biết tôi à?”
Cô gái gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
“Ai nói cho cô biết?”
“Dì.”
“Dì là ai?”
Vấn đề này như làm khó cô gái, cô trầm tư thật lâu rồi trả lời: “Dì là dì á, dì thương em nhất, ngày nào cũng đưa đồ ăn đến cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Chẳng lẽ là đứa ngốc?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn gần như đã khẳng định dì Hà chính là người dì mà cô gái này nói đến.
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao lại giả thần giả quỷ ở tầng hầm?”
Cô gái tủi thân che mặt: “Em không ra được, cũng không dám đi ra ngoài, dì nói bên ngoài rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là người xấu.”
“Cô chưa từng đi ra ngoài sao?”
Cô gái gật đầu lại lắc đầu: “Trước kia em không ở đây, sau này ngồi xe lại đây.”
“Vậy hiện tại cô ở đâu?”
Cô gái chỉ vào một góc: “Nơi đó có một ngăn bí mật, em ở trong đó, bên trong có thể nhìn thấy thang máy di chuyển.”
Cho nên mỗi lần thang máy di chuyển thì cô liền biết có người tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới tiếng vọng kia, rất khẳng định là cô gái trước mắt này gõ, trực giác của cô không sai, chỉ tiếc Lăng Tiêu căn bản không tin.
“Vì sao làm tôi sợ?”
“Chị... Đẹp...” Cô gái cười có chút ngượng ngùng.
Nhận thấy được cô gái không có tính uy hiếp, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước mặt cô rồi đặt đèn pin qua một bên: “Dì đã nói cái gì với cô?”
Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị, hình của chị... Xinh đẹp, chị dâu là người tốt.”
Dì Hà đưa ảnh chụp của cô cho cô ấy xem? Vì sao dì Hà lại làm vậy?
Từ từ: “Chị dâu?”
“Dạ, dì nói chị là chị dâu.”
“Vậy anh của cô là ai?”
Cô gái lắc lắc đầu, tiếp theo lại nói: “Anh thật đáng sợ.”
Thật đáng sợ?
Chẳng lẽ anh cô ấy còn dọa người hơn?
Nhưng cô ấy gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ người anh kia là...
“Cô tên là gì?”
“Em tên là Tích Nhi, ‘Tích’trong Trân Tích (Qúy Trọng).” Tích Nhi dần dần thả lỏng, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Chị, trông chị thật đẹp.”
Nhìn người đáng thương hai mắt trong trẻo sạch sẽ sạch sẽ trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không đành lòng trách cứ, cô cười cười: “Em cũng rất đẹp.”
Tia sáng trong mắt Tích Nhi lập tức ảm đạm xuống, buông mặt xuống mất mát nói: “Em rất xấu, rất khó coi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao mặt cô thật sự nhìn rất đáng sợ, đột nhiên nhìn thấy còn cho rằng máu tươi đầm đìa rất dọa người.
“Tôi phải đi.” Cô sốt ruột muốn đi tìm dì Hà hỏi rõ ràng.
Tích Nhi nghe nói Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lưu luyến mà nhìn cô: “Đừng nói cho người khác, nếu không em không thể tiếp tục ở lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, không nói cho người khác thì làm sao cô chứng minh trong sạch của mình được?
Sau đó Tích Nhi lại hỏi: “Chị còn lén tới thăm em không?”
Nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong này, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể từ chối, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu.
Tích Nhi kích động đỏ cả mắt: “Dì nói không sai, chị dâu là người tốt.”
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài, cô ấy quá đơn thuần, chỉ số thông minh còn không bằng một học sinh tiểu học, đi ra ngoài bị người ta bán cũng không biết!
Rời khỏi tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến trước phòng dì Hà rồi gõ cửa, sau vài tiếng gõ, dì Hà khoác áo khoác mở cửa ra.
Dì Hà nhìn thấy cô thì rất giật mình.
Hiện tại đang là 2 giờ khuya, trong lòng dì Hà đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Dì Hà kéo cửa ra, cung kính cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện phiền lòng gì nên không ngủ được sao?”
“Đúng vậy! Cho nên đi tầng hầm một vòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào bên trong, chọn một cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía dì Hà, ánh mắt rất sắc bén: “Dì đoán tôi thấy được cái gì?”
Sắc mặt dì Hà hơi thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thiếu phu nhân, vừa rồi cô đi một mình xuống tầng hầm?”
Kỳ thật dì Hà không tin lắm, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa sợ như vậy, hiện tại đang hơn nửa đêm, sao một mình cô dám đi xuống tầng hầm?
Dì Hà nghĩ thầm, nhất định Thịnh Hoàn Hoàn đang dụ bà nói thật.
“Đúng, không làm rõ chuyện này tôi thật sự khó an tâm nổi.” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn dì Hà: “Dì Hà, dì có gì muốn nói với tôi không?”
“Thiếu phu nhân, xin thứ cho tôi ngu muội không rõ ý của cô.”
“Vậy để tôi nhắc nhở dì một câu, Tích Nhi.”
Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, vội trả lời nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Nghe xong câu trả lời này, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Nếu dì Hà không biết cái tên này, tôi đành đi hỏi Lăng Tiêu.”
Dì Hà lập tức luống cuống, vội giữ chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô tuyệt đối đừng nói chuyện này cho thiếu gia, cô muốn biết cái gì thì tôi nói hết cho cô nghe.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ.”
Dì Hà nặng nề gật đầu, buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đi đến mép giường ngồi xuống: “Cô hỏi đi!”
Dì Hà như lập tức già đi mấy tuổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc: “Tích Nhi là con gái của dì à?”
Nếu không sao bà lại nuôi cô ấy dưới tầng hầm.
Nhưng dì Hà lại lắc đầu: “Không phải, con bé là đứa con thứ hai của Nhị phu nhân, cũng là em gái ruột của thiếu gia.”
Tích Nhi là em ruột của Lăng Tiêu?
“Vậy sao cô ấy...”
Nếu Tích Nhi là thiên kim của Lăng gia, sao cô ấy lại sa sút đến mức này?
“Việc này nói ra thì rất dài.” Dì Hà phát ra tiếng thở dài thườn thượt: “Cô cũng thấy được dáng vẻ của Tích Nhi, nhị lão gia trời sinh có tính đa nghi, cảm thấy Tích Nhi không phải con của mình nên đã hạ độc thủ, ông ta cho rằng đứa nhỏ đã bị bóp chết nên bảo tôi lén chôn đi...”
Cô gái sợ hãi nhìn đèn pin phòng thân trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, chống thân thể không ngừng lui về phía sau, cổ họng phát ra tiếng nói lí nhí: “Đừng mà chị, xin chị đừng đánh em, đau quá...”
“Tôi có thể không tổn thương cô, nhưng cô phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý dời đèn pin về phía cô gái, cô gái bị dọa liên tục gật đầu: “Em nói, em nói...”
“Ngước mặt lên.”
Gương mặt đầy đốm đỏ chậm rãi nâng lên, cô gái rất bất an, chân tay luống cuống, xem ra là rất ít tiếp xúc với người ngoài, nhát như chuột.
Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đánh giá ngũ quan của cô gái, rất lập thể, mắt rất lớn rất sáng, trắng đen rõ ràng, đặc biệt sạch sẽ.
Đây là đôi mắt sạch sẽ trong trẻo nhất Thịnh Hoàn Hoàn từng gặp qua.
Có thể là vì không thấy ánh mặt trời thời gian dài nên da cô ấy đặc biệt tái nhợt, đốm đỏ mọc trên mặt đỏ tươi như máu, trông rất đáng sợ.
“Trên mặt cô mọc cái gì vậy?”
Cô gái nơm nớp lo sợ mà nói: “B... Bớt.”
“Ngày đó người ở hầm giam là cô?”
Cô gái nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo như rất vui sướng, trông mong nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười có chút lấy lòng, có chút ngu đần: “Là chị.”
Vừa rồi tầm mắt mơ hồ, lại không dám nhìn thẳng Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại cô gái mới thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy biến hóa trên biểu cảm của cô ấy: “Cô biết tôi à?”
Cô gái gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
“Ai nói cho cô biết?”
“Dì.”
“Dì là ai?”
Vấn đề này như làm khó cô gái, cô trầm tư thật lâu rồi trả lời: “Dì là dì á, dì thương em nhất, ngày nào cũng đưa đồ ăn đến cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Chẳng lẽ là đứa ngốc?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn gần như đã khẳng định dì Hà chính là người dì mà cô gái này nói đến.
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao lại giả thần giả quỷ ở tầng hầm?”
Cô gái tủi thân che mặt: “Em không ra được, cũng không dám đi ra ngoài, dì nói bên ngoài rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là người xấu.”
“Cô chưa từng đi ra ngoài sao?”
Cô gái gật đầu lại lắc đầu: “Trước kia em không ở đây, sau này ngồi xe lại đây.”
“Vậy hiện tại cô ở đâu?”
Cô gái chỉ vào một góc: “Nơi đó có một ngăn bí mật, em ở trong đó, bên trong có thể nhìn thấy thang máy di chuyển.”
Cho nên mỗi lần thang máy di chuyển thì cô liền biết có người tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới tiếng vọng kia, rất khẳng định là cô gái trước mắt này gõ, trực giác của cô không sai, chỉ tiếc Lăng Tiêu căn bản không tin.
“Vì sao làm tôi sợ?”
“Chị... Đẹp...” Cô gái cười có chút ngượng ngùng.
Nhận thấy được cô gái không có tính uy hiếp, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước mặt cô rồi đặt đèn pin qua một bên: “Dì đã nói cái gì với cô?”
Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị, hình của chị... Xinh đẹp, chị dâu là người tốt.”
Dì Hà đưa ảnh chụp của cô cho cô ấy xem? Vì sao dì Hà lại làm vậy?
Từ từ: “Chị dâu?”
“Dạ, dì nói chị là chị dâu.”
“Vậy anh của cô là ai?”
Cô gái lắc lắc đầu, tiếp theo lại nói: “Anh thật đáng sợ.”
Thật đáng sợ?
Chẳng lẽ anh cô ấy còn dọa người hơn?
Nhưng cô ấy gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ người anh kia là...
“Cô tên là gì?”
“Em tên là Tích Nhi, ‘Tích’trong Trân Tích (Qúy Trọng).” Tích Nhi dần dần thả lỏng, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Chị, trông chị thật đẹp.”
Nhìn người đáng thương hai mắt trong trẻo sạch sẽ sạch sẽ trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không đành lòng trách cứ, cô cười cười: “Em cũng rất đẹp.”
Tia sáng trong mắt Tích Nhi lập tức ảm đạm xuống, buông mặt xuống mất mát nói: “Em rất xấu, rất khó coi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao mặt cô thật sự nhìn rất đáng sợ, đột nhiên nhìn thấy còn cho rằng máu tươi đầm đìa rất dọa người.
“Tôi phải đi.” Cô sốt ruột muốn đi tìm dì Hà hỏi rõ ràng.
Tích Nhi nghe nói Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lưu luyến mà nhìn cô: “Đừng nói cho người khác, nếu không em không thể tiếp tục ở lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, không nói cho người khác thì làm sao cô chứng minh trong sạch của mình được?
Sau đó Tích Nhi lại hỏi: “Chị còn lén tới thăm em không?”
Nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong này, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể từ chối, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu.
Tích Nhi kích động đỏ cả mắt: “Dì nói không sai, chị dâu là người tốt.”
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài, cô ấy quá đơn thuần, chỉ số thông minh còn không bằng một học sinh tiểu học, đi ra ngoài bị người ta bán cũng không biết!
Rời khỏi tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến trước phòng dì Hà rồi gõ cửa, sau vài tiếng gõ, dì Hà khoác áo khoác mở cửa ra.
Dì Hà nhìn thấy cô thì rất giật mình.
Hiện tại đang là 2 giờ khuya, trong lòng dì Hà đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Dì Hà kéo cửa ra, cung kính cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện phiền lòng gì nên không ngủ được sao?”
“Đúng vậy! Cho nên đi tầng hầm một vòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào bên trong, chọn một cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía dì Hà, ánh mắt rất sắc bén: “Dì đoán tôi thấy được cái gì?”
Sắc mặt dì Hà hơi thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thiếu phu nhân, vừa rồi cô đi một mình xuống tầng hầm?”
Kỳ thật dì Hà không tin lắm, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa sợ như vậy, hiện tại đang hơn nửa đêm, sao một mình cô dám đi xuống tầng hầm?
Dì Hà nghĩ thầm, nhất định Thịnh Hoàn Hoàn đang dụ bà nói thật.
“Đúng, không làm rõ chuyện này tôi thật sự khó an tâm nổi.” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn dì Hà: “Dì Hà, dì có gì muốn nói với tôi không?”
“Thiếu phu nhân, xin thứ cho tôi ngu muội không rõ ý của cô.”
“Vậy để tôi nhắc nhở dì một câu, Tích Nhi.”
Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, vội trả lời nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Nghe xong câu trả lời này, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Nếu dì Hà không biết cái tên này, tôi đành đi hỏi Lăng Tiêu.”
Dì Hà lập tức luống cuống, vội giữ chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô tuyệt đối đừng nói chuyện này cho thiếu gia, cô muốn biết cái gì thì tôi nói hết cho cô nghe.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ.”
Dì Hà nặng nề gật đầu, buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đi đến mép giường ngồi xuống: “Cô hỏi đi!”
Dì Hà như lập tức già đi mấy tuổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc: “Tích Nhi là con gái của dì à?”
Nếu không sao bà lại nuôi cô ấy dưới tầng hầm.
Nhưng dì Hà lại lắc đầu: “Không phải, con bé là đứa con thứ hai của Nhị phu nhân, cũng là em gái ruột của thiếu gia.”
Tích Nhi là em ruột của Lăng Tiêu?
“Vậy sao cô ấy...”
Nếu Tích Nhi là thiên kim của Lăng gia, sao cô ấy lại sa sút đến mức này?
“Việc này nói ra thì rất dài.” Dì Hà phát ra tiếng thở dài thườn thượt: “Cô cũng thấy được dáng vẻ của Tích Nhi, nhị lão gia trời sinh có tính đa nghi, cảm thấy Tích Nhi không phải con của mình nên đã hạ độc thủ, ông ta cho rằng đứa nhỏ đã bị bóp chết nên bảo tôi lén chôn đi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.