Chương 96: Chỗ đó của đàn ông có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Nam Thư
29/08/2023
Mọi người đều chuyển mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu, lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị cắt ngang.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.
Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.
Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.
Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.
Lăng Tiêu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lẽo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?
Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?
Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.
Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.
Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.
Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”
Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.
Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”
Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”
Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.
Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.
Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.
Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.
Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.
Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.
Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”
Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.
Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.
Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.
Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.
Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?
Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều đặc biệt “Quái dị”, thậm chí còn mang theo khinh thường.
Bọn họ coi Thịnh Hoàn Hoàn trở thành người phụ nữ phóng đãng hám giàu quyến rũ đàn ông ngay trước mặt công chúng. Phụ nữ trong sạch ai lại đặt tay lên quần đàn ông, nơi đó có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Vẻ mặt vợ chồng Hàn Tín đã phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, vội vàng thu tay lại, rõ ràng cô chỉ kéo vạt áo, đâu có đụng phải quần hắn đâu?
Hơn nữa, hắn xa cách kêu cô “Thịnh tiểu thư” trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cố ý làm mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn.
Mộ Tư thật sự không thể im lặng nữa, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu, cười như không cười mà nói: “Lăng tổng, vừa rồi Hoàn Hoàn chỉ vô ý đụng phải vạt áo của anh mà thôi, đã sớm nghe nói anh rất bài xích phụ nữ, không ngờ còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mộ Tư, trong lười biếng mang theo trào phúng: “Mộ tổng nói nhẹ nhàng như thế, xem ra cũng bị sờ không ít lần rồi!”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đôi tay siết lại với nhau.
Lăng Tiêu nói lời này là ngang nhiên, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.
Cô biết ngay mà, dù đêm nay cô làm cái gì cũng là sai đối với hắn!
Mộ Tư cũng không nhịn được như Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta âm trầm nhìn Lăng Tiêu: “Lăng tổng xin tự trọng.”
Lúc này Đường Dật cười cười: “Nên tự trọng là Mộ tổng mới đúng, không nhìn thấy Thịnh tiểu thư người ta căn bản lười phản ứng anh, xum xoe cũng phải coi hoàn cảnh chứ?”
Mộ Tư lập tức nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói tràn ngập bảo vệ: “Hoàn Hoàn, em ngồi qua chỗ anh đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, mu bàn tay trắng nõn bị cô véo đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn trước mặt, môi đỏ mím chặt lại với nhau.
“Hoàn Hoàn...”
“Mộ tổng, anh đừng quan tâm đến tôi được không?” Cô nâng mặt lên, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn làm cổ họng Mộ Tư như bị người ta bóp lấy.
Lăng Tiêu nhìn hành động của hai người mà trào phúng nhếch môi mỏng lên.
Những người khác không dám thở mạnh, họ ngửi thấy trong không khí tràn ra mùi thuốc súng, hơn nữa còn rất nồng.
Vợ chồng Hàn Tín hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cuối cùng chiến tranh cũng ngừng nghỉ, Thịnh Hoàn Hoàn không hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay cô đã thật sự lĩnh ngộ được sự ác liệt của Lăng Tiêu, chỉ là dù cô bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể ép mình nhịn xuống.
Con đường này là cô tự chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải đi tiếp.
Cô cũng biết Lăng Tiêu thật sự nổi giận, nhưng cô không phải đối thủ của Lăng Tiêu, dù sao làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn phiền não nữa, chỉ muốn tiệc tối hôm nay mau kết thúc.
Không bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên, Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng chôn mặt vào chén, nhắm mắt làm ngơ.
Cũng may Mộ Tư khá thức thời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa.
Nhưng anh ta ngồi bên cạnh cô cứ uống ly này tới ly kia, không bao lâu sau da đã bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.
Mộ Tư dị ứng với cồn, uống nhiều quá cả người sẽ phát ngứa khó chịu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ta uống như vậy.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.
Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.
Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.
Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.
Lăng Tiêu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lẽo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?
Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?
Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.
Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.
Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.
Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”
Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.
Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”
Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”
Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.
Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.
Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.
Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.
Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.
Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.
Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”
Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.
Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.
Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.
Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.
Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?
Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều đặc biệt “Quái dị”, thậm chí còn mang theo khinh thường.
Bọn họ coi Thịnh Hoàn Hoàn trở thành người phụ nữ phóng đãng hám giàu quyến rũ đàn ông ngay trước mặt công chúng. Phụ nữ trong sạch ai lại đặt tay lên quần đàn ông, nơi đó có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Vẻ mặt vợ chồng Hàn Tín đã phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, vội vàng thu tay lại, rõ ràng cô chỉ kéo vạt áo, đâu có đụng phải quần hắn đâu?
Hơn nữa, hắn xa cách kêu cô “Thịnh tiểu thư” trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cố ý làm mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn.
Mộ Tư thật sự không thể im lặng nữa, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu, cười như không cười mà nói: “Lăng tổng, vừa rồi Hoàn Hoàn chỉ vô ý đụng phải vạt áo của anh mà thôi, đã sớm nghe nói anh rất bài xích phụ nữ, không ngờ còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mộ Tư, trong lười biếng mang theo trào phúng: “Mộ tổng nói nhẹ nhàng như thế, xem ra cũng bị sờ không ít lần rồi!”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đôi tay siết lại với nhau.
Lăng Tiêu nói lời này là ngang nhiên, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.
Cô biết ngay mà, dù đêm nay cô làm cái gì cũng là sai đối với hắn!
Mộ Tư cũng không nhịn được như Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta âm trầm nhìn Lăng Tiêu: “Lăng tổng xin tự trọng.”
Lúc này Đường Dật cười cười: “Nên tự trọng là Mộ tổng mới đúng, không nhìn thấy Thịnh tiểu thư người ta căn bản lười phản ứng anh, xum xoe cũng phải coi hoàn cảnh chứ?”
Mộ Tư lập tức nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói tràn ngập bảo vệ: “Hoàn Hoàn, em ngồi qua chỗ anh đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, mu bàn tay trắng nõn bị cô véo đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn trước mặt, môi đỏ mím chặt lại với nhau.
“Hoàn Hoàn...”
“Mộ tổng, anh đừng quan tâm đến tôi được không?” Cô nâng mặt lên, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn làm cổ họng Mộ Tư như bị người ta bóp lấy.
Lăng Tiêu nhìn hành động của hai người mà trào phúng nhếch môi mỏng lên.
Những người khác không dám thở mạnh, họ ngửi thấy trong không khí tràn ra mùi thuốc súng, hơn nữa còn rất nồng.
Vợ chồng Hàn Tín hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cuối cùng chiến tranh cũng ngừng nghỉ, Thịnh Hoàn Hoàn không hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay cô đã thật sự lĩnh ngộ được sự ác liệt của Lăng Tiêu, chỉ là dù cô bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể ép mình nhịn xuống.
Con đường này là cô tự chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải đi tiếp.
Cô cũng biết Lăng Tiêu thật sự nổi giận, nhưng cô không phải đối thủ của Lăng Tiêu, dù sao làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn phiền não nữa, chỉ muốn tiệc tối hôm nay mau kết thúc.
Không bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên, Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng chôn mặt vào chén, nhắm mắt làm ngơ.
Cũng may Mộ Tư khá thức thời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa.
Nhưng anh ta ngồi bên cạnh cô cứ uống ly này tới ly kia, không bao lâu sau da đã bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.
Mộ Tư dị ứng với cồn, uống nhiều quá cả người sẽ phát ngứa khó chịu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ta uống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.