Chương 204: Cô cũng chỉ được như thế mà thôi
Nam Thư
05/09/2023
Lúc trước Trần Do Mỹ suýt bị cưỡng hiếp, khi gã phát hiện thì trên người cô ta đã bị đầy vế thương, lại liều chết không chịu, dáng vẻ dũng cảm kia làm gã khó quên được.
Sau đó gã cứu cô ta, mới biết được cô vẫn còn yêu gã, không thể chấp nhận người đàn ông khác, thà chết cũng muốn giữ lại tấm thân trong sạch cho gã.
Chuyện này làm Cố Nam Thành rất chấn động, luôn không thể quên đi.
Cũng vì những lời nói lúc trước của cô ta mà gã mới sinh ra cảm giác thương tiếc!
Thì ra trên đời này có cô gái ngốc như vậy, vẫn luôn yên lặng, không oán không hối hận mà yêu mình nhiều năm, cho dù đã từng bị gã sỉ nhục, tâm ý của cô vẫn chưa từng thay đổi.
Tình yêu này rất đáng quý đối với Cố Nam Thành, đồng thời cũng rất mới mẻ, là cảm giác gã chưa từng cảm nhận được từ Nam Tầm.
Cố Nam Thành nắm tay Trần Do Mỹ: “Đi theo anh!”
“Đi đâu?” Trần Do Mỹ hỏi.
Cố Nam Thành khẽ cười: “Mua nhẫn.”
“Anh Nam Thành.”
Lúc này Trần Do Mỹ nên cảm động rơi lệ, nhưng cô ta thật sự quá kích động, không cách nào khóc ra được, chỉ có thể để mặc Cố Nam Thành kéo đi.
Đi chưa được mấy bước, Cố Nam Thành đột nhiên ngừng lại.
Một người đàn ông trung niên chặn đường đi của họ - Là Nam Hạo Thiên!
Cả đêm Nam Hạo Thiên không ngủ, mắt hiện tơ máu, gương mặt béo ú đầy dầu, cằm đã mọc râu, tóc cũng lộn xộn, vừa già vừa suy sút.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở sau người, lạnh lùng nhìn người cha vợ ngày xưa: “Tránh ra.”
Nam Hạo Thiên giang tay chặn đường Cố Nam Thành, gương mặt già nua đầy nôn nóng và khẩn cầu: “Nam Thành, xin cậu nể tình quá khứ mà buông tha cho tôi đi, cậu giành hết đơn hàng đi rồi, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi chờ phá sản, tôi còn có vợ con cần nuôi...”
“Liên quan gì đến tôi?” Cố Nam Thành lạnh nhạt nhìn Nam Hạo Thiên: “Muốn trách thì trách con gái ông, nếu không phải cô ta dồn ép thì hai bên đâu cần khó coi như thế?”
Nam Hạo Thiên đỏ mắt, tuyệt vọng cầu xin: “Tôi biết là đứa con gái bất hiếu của mình sai, tôi xin lỗi cậu, xin cậu nể mặt Hoan Hoan, đừng đuổi tận giết tuyệt được không?”
Ông ta thật sự cùng đường, nếu không tối hôm qua sẽ không làm ra chuyện hồ đồ là bỏ thuốc Diệp Sâm.
Cố Nam Thành lập tức nổi gân xanh đầy mặt: “Hoan Hoan? Ông còn dám nhắc Hoan Hoan với tôi? Chẳng lẽ đứa con gái ngoan của ông không nói cô ta ép tôi cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan?”
Nếu không phải như thế, gã cũng không hận cô thấu xương như vậy.
“Cái... Cái gì?” Mặt Nam Hạo Thiên lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Cố Nam Thành vô tình đẩy ông ta ra, nắm tay Trần Do Mỹ rời đi.
Tiếng kêu rên tuyệt vọng của Nam Hạo Thiên truyền đến từ phía sau Cố Nam Thành: “Cố Nam Thành, xin cậu cho tôi một con đường sống đi, tôi không muốn trắng tay, tôi quỳ xuống xin cậu.”
Hai đầu gối đập xuống đất, giọng nói không lớn, lại cực kỳ chói tai.
Bước chân Cố Nam Thành hơi khựng lại, tiếp theo vẫn không quay đầu mà rời đi.
Trần Do Mỹ nhìn Nam Hạo Thiên quỳ trên mặt đất mà không ai phản ứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao cao: Nam Tầm, cô cũng chỉ như thế thôi.
Trước kia ăn ba cái tát của Nam Tầm ở Cố gia, hiện tại, trong lòng Trần Do Mỹ đột nhiên dâng lên khoái cảm trả thù, tiếc nuối duy nhất chính là thời khắc xuất sắc như thế mà Nam Tầm lại không có ở đây.
Cô nên có mặt, cô nên xem cho kỹ, sau khi bị Cố Nam Thành vứt bỏ thì cô chẳng là cái gì cả, còn không bằng Trần Do Mỹ này!
Nhìn bóng dáng Cố Nam Thành đi xa, Nam Hạo Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống mặt đất.
“Người kia té xỉu rồi.” Trần Do Mỹ kéo Cố Nam Thành lại, lo lắng chỉ về phía sau.
Cố Nam Thành quay đầu lại liền thấy Nam Hạo Thiên ngã xuống đường.
Mặt gã sa sầm, một lúc sau khẽ mắng một tiếng, xoay người chạy trở về rồi ôm Nam Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện...
…
Nam Tầm ngủ một giấc đến giữa trưa, Cố Hoan chơi mệt rồi thì ngủ bên cạnh Nam Tầm, Nam Tầm đứng dậy chỉnh đốn xong mới đánh thức Cố Hoan.
Họ đói bụng, hai mẹ con không biết nấu nướng đành xuống lầu kiếm đồ ăn.
Mới ra cửa liền nhìn thấy Diệp Sâm, Diệp Sâm cao lớn mặc một bộ đồ màu đen, tôn quý lại cứng rắn, so với buổi sáng thì như hai người khác biệt, lúc này anh như một vương giả được mọi người vây quanh, bước từng bước một chậm rãi đi về hướng thang máy.
Khi đi qua trước mặt hai mẹ con, anh nhìn thẳng rồi đi lướt qua.
Nam Tầm nhìn vệ sĩ kéo vali, suy đoán Diệp Sâm phải về Mỹ.
Đây là kết quả tất yếu, Nam Tầm không có cảm giác gì, chỉ yên lặng chúc anh thuận buồm xuôi gió, cầu mong anh có thể tìm được một người con gái mình yêu thích ở đất khách quê người.
“Mẹ, chú muốn đi đâu?” Cố Hoan tò mò hỏi.
“Chắc là về Mỹ!”
“Chú còn trở về không?” Cố Hoan lại hỏi.
Nam Tầm nhìn bóng dáng kia biến mất trong thang máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Chắc sẽ không về nữa.”
Cố Hoan rất tiếc hận: “Thật đáng tiếc, con rất thích chú.”
Kế tiếp Cố Hoan luôn thở dài, Nam Tầm hỏi cô bé làm sao vậy, cô bé thản nhiên trả lời: “Con chỉ nghĩ đến về sau không nhìn thấy chú kia thì không vui vẻ nổi nữa, ai!”
Nam Tầm bị dáng vẻ ông cụ non của Cố Hoan làm dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong, Nam Tầm tính đi tìm nhà, cứ ở khách sạn cũng không được, nên có cái ổ nhỏ của mình mới có cảm giác an toàn.
Mới lên xe, Nam Tầm liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô không ngờ vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành.
Cú điện thoại này là Cố Nam Thành dùng di động của Trần Do Mỹ gọi đến, số của gã đã bị Nam Tầm chặn.
Giọng nói của Cố Nam Thành tràn ngập không kiên nhẫn, thậm chí không muốn gọi tên của cô: “Cha cô ở bệnh viện XX, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nam Tầm lập tức phản ứng lại: “Cha tôi xảy ra chuyện gì?”
Cố Nam Thành lạnh nhạt trả lời: “Không biết, tự tới xem, tôi còn có việc bận, không có thời gian lãng phí vào chuyện này, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nói xong, Cố Nam Thành cúp máy.
Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức bảo tài xế quay đầu, cô đưa Cố Hoan đến chỗ Lăng Kha trước, sau đó mới lao đến bệnh viện: “Bác tài, làm phiền chạy nhanh lên.”
Tuy tối hôm qua có nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hạo Thiên, nhưng Nam Tầm thật sự không thể mặc kệ sự sống chết của ông ta, hơn nữa nghe giọng điệu của Cố Nam Thành thì tình hình của Nam Hạo Thiên có vẻ rất nghiêm trọng...
Nam Tầm không dám nghĩ tiếp: “Làm phiền bác tài chạy nhanh hơn nữa đi.”
Không bao lâu sau, Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ. Hai người này ngồi ngoài phòng bệnh, Cố Nam Thành rất bình tĩnh, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nam Tầm chán ghét Nam Hạo Thiên, mà Cố Nam Thành còn thậm tệ hơn. Cố Nam Thành sinh ra đã ngậm muỗng vàng, dòng máu có sẵn sự cao ngạo trời sinh, trong lòng rất xem thường tác phong của Nam Hạo Thiên.
Nam Tầm liếc nhìn hai người một cái rồi bước nhanh vào phòng bệnh, Nam Hạo Thiên nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không nhìn ra tình trạng thế nào.
Lúc này Trần Do Mỹ đi đến, vô hại nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, bác trai vừa tới tìm Nam Thành, kết quả đã té xỉu, nhưng chị đừng quá lo, bác sĩ nói chỉ hơi suy yếu.”
Sau đó gã cứu cô ta, mới biết được cô vẫn còn yêu gã, không thể chấp nhận người đàn ông khác, thà chết cũng muốn giữ lại tấm thân trong sạch cho gã.
Chuyện này làm Cố Nam Thành rất chấn động, luôn không thể quên đi.
Cũng vì những lời nói lúc trước của cô ta mà gã mới sinh ra cảm giác thương tiếc!
Thì ra trên đời này có cô gái ngốc như vậy, vẫn luôn yên lặng, không oán không hối hận mà yêu mình nhiều năm, cho dù đã từng bị gã sỉ nhục, tâm ý của cô vẫn chưa từng thay đổi.
Tình yêu này rất đáng quý đối với Cố Nam Thành, đồng thời cũng rất mới mẻ, là cảm giác gã chưa từng cảm nhận được từ Nam Tầm.
Cố Nam Thành nắm tay Trần Do Mỹ: “Đi theo anh!”
“Đi đâu?” Trần Do Mỹ hỏi.
Cố Nam Thành khẽ cười: “Mua nhẫn.”
“Anh Nam Thành.”
Lúc này Trần Do Mỹ nên cảm động rơi lệ, nhưng cô ta thật sự quá kích động, không cách nào khóc ra được, chỉ có thể để mặc Cố Nam Thành kéo đi.
Đi chưa được mấy bước, Cố Nam Thành đột nhiên ngừng lại.
Một người đàn ông trung niên chặn đường đi của họ - Là Nam Hạo Thiên!
Cả đêm Nam Hạo Thiên không ngủ, mắt hiện tơ máu, gương mặt béo ú đầy dầu, cằm đã mọc râu, tóc cũng lộn xộn, vừa già vừa suy sút.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở sau người, lạnh lùng nhìn người cha vợ ngày xưa: “Tránh ra.”
Nam Hạo Thiên giang tay chặn đường Cố Nam Thành, gương mặt già nua đầy nôn nóng và khẩn cầu: “Nam Thành, xin cậu nể tình quá khứ mà buông tha cho tôi đi, cậu giành hết đơn hàng đi rồi, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi chờ phá sản, tôi còn có vợ con cần nuôi...”
“Liên quan gì đến tôi?” Cố Nam Thành lạnh nhạt nhìn Nam Hạo Thiên: “Muốn trách thì trách con gái ông, nếu không phải cô ta dồn ép thì hai bên đâu cần khó coi như thế?”
Nam Hạo Thiên đỏ mắt, tuyệt vọng cầu xin: “Tôi biết là đứa con gái bất hiếu của mình sai, tôi xin lỗi cậu, xin cậu nể mặt Hoan Hoan, đừng đuổi tận giết tuyệt được không?”
Ông ta thật sự cùng đường, nếu không tối hôm qua sẽ không làm ra chuyện hồ đồ là bỏ thuốc Diệp Sâm.
Cố Nam Thành lập tức nổi gân xanh đầy mặt: “Hoan Hoan? Ông còn dám nhắc Hoan Hoan với tôi? Chẳng lẽ đứa con gái ngoan của ông không nói cô ta ép tôi cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan?”
Nếu không phải như thế, gã cũng không hận cô thấu xương như vậy.
“Cái... Cái gì?” Mặt Nam Hạo Thiên lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Cố Nam Thành vô tình đẩy ông ta ra, nắm tay Trần Do Mỹ rời đi.
Tiếng kêu rên tuyệt vọng của Nam Hạo Thiên truyền đến từ phía sau Cố Nam Thành: “Cố Nam Thành, xin cậu cho tôi một con đường sống đi, tôi không muốn trắng tay, tôi quỳ xuống xin cậu.”
Hai đầu gối đập xuống đất, giọng nói không lớn, lại cực kỳ chói tai.
Bước chân Cố Nam Thành hơi khựng lại, tiếp theo vẫn không quay đầu mà rời đi.
Trần Do Mỹ nhìn Nam Hạo Thiên quỳ trên mặt đất mà không ai phản ứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao cao: Nam Tầm, cô cũng chỉ như thế thôi.
Trước kia ăn ba cái tát của Nam Tầm ở Cố gia, hiện tại, trong lòng Trần Do Mỹ đột nhiên dâng lên khoái cảm trả thù, tiếc nuối duy nhất chính là thời khắc xuất sắc như thế mà Nam Tầm lại không có ở đây.
Cô nên có mặt, cô nên xem cho kỹ, sau khi bị Cố Nam Thành vứt bỏ thì cô chẳng là cái gì cả, còn không bằng Trần Do Mỹ này!
Nhìn bóng dáng Cố Nam Thành đi xa, Nam Hạo Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống mặt đất.
“Người kia té xỉu rồi.” Trần Do Mỹ kéo Cố Nam Thành lại, lo lắng chỉ về phía sau.
Cố Nam Thành quay đầu lại liền thấy Nam Hạo Thiên ngã xuống đường.
Mặt gã sa sầm, một lúc sau khẽ mắng một tiếng, xoay người chạy trở về rồi ôm Nam Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện...
…
Nam Tầm ngủ một giấc đến giữa trưa, Cố Hoan chơi mệt rồi thì ngủ bên cạnh Nam Tầm, Nam Tầm đứng dậy chỉnh đốn xong mới đánh thức Cố Hoan.
Họ đói bụng, hai mẹ con không biết nấu nướng đành xuống lầu kiếm đồ ăn.
Mới ra cửa liền nhìn thấy Diệp Sâm, Diệp Sâm cao lớn mặc một bộ đồ màu đen, tôn quý lại cứng rắn, so với buổi sáng thì như hai người khác biệt, lúc này anh như một vương giả được mọi người vây quanh, bước từng bước một chậm rãi đi về hướng thang máy.
Khi đi qua trước mặt hai mẹ con, anh nhìn thẳng rồi đi lướt qua.
Nam Tầm nhìn vệ sĩ kéo vali, suy đoán Diệp Sâm phải về Mỹ.
Đây là kết quả tất yếu, Nam Tầm không có cảm giác gì, chỉ yên lặng chúc anh thuận buồm xuôi gió, cầu mong anh có thể tìm được một người con gái mình yêu thích ở đất khách quê người.
“Mẹ, chú muốn đi đâu?” Cố Hoan tò mò hỏi.
“Chắc là về Mỹ!”
“Chú còn trở về không?” Cố Hoan lại hỏi.
Nam Tầm nhìn bóng dáng kia biến mất trong thang máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Chắc sẽ không về nữa.”
Cố Hoan rất tiếc hận: “Thật đáng tiếc, con rất thích chú.”
Kế tiếp Cố Hoan luôn thở dài, Nam Tầm hỏi cô bé làm sao vậy, cô bé thản nhiên trả lời: “Con chỉ nghĩ đến về sau không nhìn thấy chú kia thì không vui vẻ nổi nữa, ai!”
Nam Tầm bị dáng vẻ ông cụ non của Cố Hoan làm dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong, Nam Tầm tính đi tìm nhà, cứ ở khách sạn cũng không được, nên có cái ổ nhỏ của mình mới có cảm giác an toàn.
Mới lên xe, Nam Tầm liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô không ngờ vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành.
Cú điện thoại này là Cố Nam Thành dùng di động của Trần Do Mỹ gọi đến, số của gã đã bị Nam Tầm chặn.
Giọng nói của Cố Nam Thành tràn ngập không kiên nhẫn, thậm chí không muốn gọi tên của cô: “Cha cô ở bệnh viện XX, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nam Tầm lập tức phản ứng lại: “Cha tôi xảy ra chuyện gì?”
Cố Nam Thành lạnh nhạt trả lời: “Không biết, tự tới xem, tôi còn có việc bận, không có thời gian lãng phí vào chuyện này, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nói xong, Cố Nam Thành cúp máy.
Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức bảo tài xế quay đầu, cô đưa Cố Hoan đến chỗ Lăng Kha trước, sau đó mới lao đến bệnh viện: “Bác tài, làm phiền chạy nhanh lên.”
Tuy tối hôm qua có nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hạo Thiên, nhưng Nam Tầm thật sự không thể mặc kệ sự sống chết của ông ta, hơn nữa nghe giọng điệu của Cố Nam Thành thì tình hình của Nam Hạo Thiên có vẻ rất nghiêm trọng...
Nam Tầm không dám nghĩ tiếp: “Làm phiền bác tài chạy nhanh hơn nữa đi.”
Không bao lâu sau, Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ. Hai người này ngồi ngoài phòng bệnh, Cố Nam Thành rất bình tĩnh, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nam Tầm chán ghét Nam Hạo Thiên, mà Cố Nam Thành còn thậm tệ hơn. Cố Nam Thành sinh ra đã ngậm muỗng vàng, dòng máu có sẵn sự cao ngạo trời sinh, trong lòng rất xem thường tác phong của Nam Hạo Thiên.
Nam Tầm liếc nhìn hai người một cái rồi bước nhanh vào phòng bệnh, Nam Hạo Thiên nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không nhìn ra tình trạng thế nào.
Lúc này Trần Do Mỹ đi đến, vô hại nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, bác trai vừa tới tìm Nam Thành, kết quả đã té xỉu, nhưng chị đừng quá lo, bác sĩ nói chỉ hơi suy yếu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.