Chương 212: Cô gái này coi hắn là chim công hay sao?
Nam Thư
08/09/2023
Lăng Phi nhịn không được tán thưởng: “Không hổ là con của anh hai.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì cao ngạo trợn trắng mắt, cứ như đang nói bẩm sinh con dũng cảm, không có liên quan gì đến anh hai của chú đâu.
Lăng Tiêu chọn một chiếc xe ở phía sau, chủ xe tự động đi ra, nhường cho họ sử dụng.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, khàn khàn nói: “Anh cũng đi bệnh viện đi, vết thương trên tay rất nghiêm trọng, phải mau chóng xử lý.”
Máu còn đang chảy, nhiễm đỏ nửa ống tay áo của hắn.
Lăng Tiêu không cho là đúng: “Lần trước còn không phải là cô xử lý giúp tôi à?”
Lăng Phi ôm Lăng Thiên Vũ lại đây, Lăng Tiêu lập tức kéo áo khoác xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Phi: “Thiên Vũ sợ thấy máu, dẫn nó lên xe em đi rồi lấy hộp thuốc trong xe anh lại đây”
Trong xe của Lăng Tiêu có hộp thuốc đầy đủ mọi thứ.
Khép cửa lại, Lăng Tiêu kéo áo xuống, miệng vết thương vỡ ra còn nghiêm trọng hơn dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, bên trong không ngừng ứa máu, nhìn máu thịt bầy nhầy.
Nước mắt lại chảy xuống từ mắt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi đi bệnh viện đi! Quá nghiêm trọng.”
Vết thương quá dọa người, Thịnh Hoàn Hoàn không biết xuống tay từ đâu.
“Sao trước kia không phát hiện cô thích khóc như thế?” Lăng Tiêu nâng bàn tay sạch sẽ còn lại lên mà lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, bình tĩnh lại, cô làm được.”
Sự bình tĩnh, tín nhiệm trong mắt Lăng Tiêu ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó sụt sịt lau khô nước mắt, khử trùng đeo bao tay, cầm máu xỏ kim...
Từng bước đâu vào đấy.
Tài xế ngồi phía trước thầm khiếp sợ không thôi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật là ghê gớm, nếu là cô gái khác thì không biết tay đã run thành cái gì nữa.
Lăng Tiêu này cũng làm người ta bội phục, không rên một tiếng, đau lắm cũng chỉ khẽ nhíu mày!!!
Rất nhanh cảnh sát giao thông đã tới, dưới sự chỉ huy của họ, con đường đã được dọn dẹp, một hàng xe tiếp tục nhanh chóng chạy tới ngục giam.
Thịnh Hoàn Hoàn tập trung xử lý vết thương trên tay Lăng Tiêu, xe di chuyển lúc nào cũng không biết, chờ cô làm xong thì nhẹ nhàng lau nước sát trùng và thuốc mỡ lên đó.
Xử lý xong ngẩng đầu, liền thấy Lăng Tiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghiêng của hắn đặc biệt đẹp, cổ thon dài trái cổ rõ ràng, đẹp trai mà không giảm nét cứng rắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn vừa rồi.
Rõ ràng trước đó không lâu hắn vừa xảy ra tai nạn, trong lòng phải có ám ảnh mới đúng, nhưng lúc xảy ra chuyện, hắn lại không cần suy nghĩ đã nhào về hướng cô và Thiên Vũ, ôm chặt họ bảo vệ trong ngực.
Người đàn ông như vậy là anh hùng.
Thịnh Hoàn Hoàn rất cảm động, thế giới này có mấy ai còn quan tâm người khác lúc mạng sống bị đe doạ chứ?
“Ngơ ra làm gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại mới phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn mình, trên gương mặt anh tuấn đầy mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi hắn luôn cố nhịn, vết thương nặng như vậy nhất định rất đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra, cẩn thận lau khô mồ hôi cho hắn, ảo não nói: “Đáng lẽ phải mang theo cái áo sạch đi theo, ba anh...”
Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn sửa miệng: “Ý tôi là nếu ba chồng biết anh bị thương thì nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa cái áo này đã ướt, mặc trên người rất khó chịu.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái lải nhải bên cạnh, môi mỏng hơi nhếch lên: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Hả?”
“Cô càng ngày càng nói nhiều.” Lăng Tiêu nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Phía trước có một tiệm bách hóa, mua bộ mới là được.”
Trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức sáng ngời, lập tức nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế dừng lại bên đường, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh trở về.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền hấp tấp xuống xe.
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã xách một cái túi đi ra từ tiệm bách hóa, vội lên xe rồi lấy ra một tây trang màu đỏ và áo sơ mi hoa màu tối từ trong túi.
Lăng Tiêu nhìn hai cái áo trong tay cô, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật: “Đây là mắt thẩm mỹ của cô?”
Thịnh Hoàn Hoàn như hiến vật quý: “Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”
Lăng Tiêu nhíu chặt mày kiếm: “Không dám gật bừa.”
u phục đỏ, áo sơ mi hoa, cô gái này nghĩ hắn là con công à?
Thậm chí Lăng Tiêu hoài nghi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chơi hắn, ngày thường không thấy thẩm mỹ của cô kém như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tự tin mà nói: “Anh mặc vào là biết đẹp đến mức nào.”
Lăng Tiêu còn có thể nói gì?
Vừa rồi hắn chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơmi bên trong đã ướt đẫm, áo khoác cũng dính máu, nhất định cũng thay hết.
Thấy cô gái trước mặt tự tin như thế, Lăng Tiêu quyết định mặc kệ cô một lần, hơi nâng hai tay lên: “Cô giúp tôi.”
Trong thời gian này hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ, bình tĩnh thong dong duỗi tay cởi bỏ nút áo của hắn rồi từ từ lột xuống.
Tiếp theo lại dùng ướt khăn giấy lau khô vết máu trên người hắn, cầm lấy áo sơ mi hoa: “Giơ tay, tay còn lại.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng mà...
Đó chỉ là mặt ngoài!
Kỳ thật trong lòng sớm đã rối như tơ vò, nhịp tim nổi trống.
Lăng Tiêu nhìn vành tai trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng hồng, biết cô là “Kẻ hai mặt trong ngoài không đồng nhất”, không khỏi muốn trêu cô, đúng lúc này, tiếng chuông gây mất hứng mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn thành “Trọng trách” của mình, thành công lui thân.
Lăng Tiêu cầm di động lên xem, lập tức bấm nghe: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Vinson truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh như băng kia: “Lăng thiếu, cha ngài ra tù trước thời gian, hiện tại đang bị người ta đuổi giết, tôi cần giúp đỡ.”
Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Lập tức đến.”
Lúc Lăng Tiêu gọi điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, không kiêng nể mà thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể không nói, Lăng Tiêu là một cái giá áo rất xứng chức, hơn nữa giá trị nhan sắc rất cao, hắn áo mặc sơ mi hoa vào có nét quyến rũ lưu manh, áo khoác màu đỏ lại tăng lên cảm giác tôn quý cao cấp, tuấn mỹ lại không mất thời thượng.
Ánh mắt cô thật sự quá tốt.
Nhìn thành quả của mình, Thịnh Hoàn Hoàn tương đối vừa lòng.
Vì thế Lăng Tiêu cất điện thoại đi liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt “Si mê” nhìn mình chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt quá lộ liễu!
Lăng Tiêu duỗi tay ra, quay mặt Thịnh Hoàn Hoàn đi: “Bỏ tâm tư của cô đi, giờ tôi có chuyện quan trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Đưa xe cho tôi”, tài xế lập tức dừng lại.
Chỉ trong hai hô hấp, Lăng Tiêu đã ngồi vào ghế lái: “Ngồi ổn.”
Xe như mũi tên lao ra ngoài, cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chơi đua xe nên phản ứng nhanh, lập tức bắt lấy ghế dựa phía trước, thân thể dồn thẳng lên trước.
Xe Lăng Tiêu lập tức thoát ly đoàn xe, tiếp theo có mấy chiếc xe chống đạn không nổi bật theo sát phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn xem trận thế này, không cần hỏi nhiều cũng đoán được xảy ra chuyện lớn, cô ôm chặt ghế trước, cố gắng không gây phiền toái thêm cho Lăng Tiêu.
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì cao ngạo trợn trắng mắt, cứ như đang nói bẩm sinh con dũng cảm, không có liên quan gì đến anh hai của chú đâu.
Lăng Tiêu chọn một chiếc xe ở phía sau, chủ xe tự động đi ra, nhường cho họ sử dụng.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, khàn khàn nói: “Anh cũng đi bệnh viện đi, vết thương trên tay rất nghiêm trọng, phải mau chóng xử lý.”
Máu còn đang chảy, nhiễm đỏ nửa ống tay áo của hắn.
Lăng Tiêu không cho là đúng: “Lần trước còn không phải là cô xử lý giúp tôi à?”
Lăng Phi ôm Lăng Thiên Vũ lại đây, Lăng Tiêu lập tức kéo áo khoác xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Phi: “Thiên Vũ sợ thấy máu, dẫn nó lên xe em đi rồi lấy hộp thuốc trong xe anh lại đây”
Trong xe của Lăng Tiêu có hộp thuốc đầy đủ mọi thứ.
Khép cửa lại, Lăng Tiêu kéo áo xuống, miệng vết thương vỡ ra còn nghiêm trọng hơn dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, bên trong không ngừng ứa máu, nhìn máu thịt bầy nhầy.
Nước mắt lại chảy xuống từ mắt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi đi bệnh viện đi! Quá nghiêm trọng.”
Vết thương quá dọa người, Thịnh Hoàn Hoàn không biết xuống tay từ đâu.
“Sao trước kia không phát hiện cô thích khóc như thế?” Lăng Tiêu nâng bàn tay sạch sẽ còn lại lên mà lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, bình tĩnh lại, cô làm được.”
Sự bình tĩnh, tín nhiệm trong mắt Lăng Tiêu ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó sụt sịt lau khô nước mắt, khử trùng đeo bao tay, cầm máu xỏ kim...
Từng bước đâu vào đấy.
Tài xế ngồi phía trước thầm khiếp sợ không thôi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật là ghê gớm, nếu là cô gái khác thì không biết tay đã run thành cái gì nữa.
Lăng Tiêu này cũng làm người ta bội phục, không rên một tiếng, đau lắm cũng chỉ khẽ nhíu mày!!!
Rất nhanh cảnh sát giao thông đã tới, dưới sự chỉ huy của họ, con đường đã được dọn dẹp, một hàng xe tiếp tục nhanh chóng chạy tới ngục giam.
Thịnh Hoàn Hoàn tập trung xử lý vết thương trên tay Lăng Tiêu, xe di chuyển lúc nào cũng không biết, chờ cô làm xong thì nhẹ nhàng lau nước sát trùng và thuốc mỡ lên đó.
Xử lý xong ngẩng đầu, liền thấy Lăng Tiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghiêng của hắn đặc biệt đẹp, cổ thon dài trái cổ rõ ràng, đẹp trai mà không giảm nét cứng rắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn vừa rồi.
Rõ ràng trước đó không lâu hắn vừa xảy ra tai nạn, trong lòng phải có ám ảnh mới đúng, nhưng lúc xảy ra chuyện, hắn lại không cần suy nghĩ đã nhào về hướng cô và Thiên Vũ, ôm chặt họ bảo vệ trong ngực.
Người đàn ông như vậy là anh hùng.
Thịnh Hoàn Hoàn rất cảm động, thế giới này có mấy ai còn quan tâm người khác lúc mạng sống bị đe doạ chứ?
“Ngơ ra làm gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại mới phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn mình, trên gương mặt anh tuấn đầy mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi hắn luôn cố nhịn, vết thương nặng như vậy nhất định rất đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra, cẩn thận lau khô mồ hôi cho hắn, ảo não nói: “Đáng lẽ phải mang theo cái áo sạch đi theo, ba anh...”
Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn sửa miệng: “Ý tôi là nếu ba chồng biết anh bị thương thì nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa cái áo này đã ướt, mặc trên người rất khó chịu.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái lải nhải bên cạnh, môi mỏng hơi nhếch lên: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Hả?”
“Cô càng ngày càng nói nhiều.” Lăng Tiêu nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Phía trước có một tiệm bách hóa, mua bộ mới là được.”
Trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức sáng ngời, lập tức nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế dừng lại bên đường, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh trở về.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền hấp tấp xuống xe.
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã xách một cái túi đi ra từ tiệm bách hóa, vội lên xe rồi lấy ra một tây trang màu đỏ và áo sơ mi hoa màu tối từ trong túi.
Lăng Tiêu nhìn hai cái áo trong tay cô, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật: “Đây là mắt thẩm mỹ của cô?”
Thịnh Hoàn Hoàn như hiến vật quý: “Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”
Lăng Tiêu nhíu chặt mày kiếm: “Không dám gật bừa.”
u phục đỏ, áo sơ mi hoa, cô gái này nghĩ hắn là con công à?
Thậm chí Lăng Tiêu hoài nghi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chơi hắn, ngày thường không thấy thẩm mỹ của cô kém như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tự tin mà nói: “Anh mặc vào là biết đẹp đến mức nào.”
Lăng Tiêu còn có thể nói gì?
Vừa rồi hắn chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơmi bên trong đã ướt đẫm, áo khoác cũng dính máu, nhất định cũng thay hết.
Thấy cô gái trước mặt tự tin như thế, Lăng Tiêu quyết định mặc kệ cô một lần, hơi nâng hai tay lên: “Cô giúp tôi.”
Trong thời gian này hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ, bình tĩnh thong dong duỗi tay cởi bỏ nút áo của hắn rồi từ từ lột xuống.
Tiếp theo lại dùng ướt khăn giấy lau khô vết máu trên người hắn, cầm lấy áo sơ mi hoa: “Giơ tay, tay còn lại.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng mà...
Đó chỉ là mặt ngoài!
Kỳ thật trong lòng sớm đã rối như tơ vò, nhịp tim nổi trống.
Lăng Tiêu nhìn vành tai trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng hồng, biết cô là “Kẻ hai mặt trong ngoài không đồng nhất”, không khỏi muốn trêu cô, đúng lúc này, tiếng chuông gây mất hứng mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn thành “Trọng trách” của mình, thành công lui thân.
Lăng Tiêu cầm di động lên xem, lập tức bấm nghe: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Vinson truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh như băng kia: “Lăng thiếu, cha ngài ra tù trước thời gian, hiện tại đang bị người ta đuổi giết, tôi cần giúp đỡ.”
Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Lập tức đến.”
Lúc Lăng Tiêu gọi điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, không kiêng nể mà thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể không nói, Lăng Tiêu là một cái giá áo rất xứng chức, hơn nữa giá trị nhan sắc rất cao, hắn áo mặc sơ mi hoa vào có nét quyến rũ lưu manh, áo khoác màu đỏ lại tăng lên cảm giác tôn quý cao cấp, tuấn mỹ lại không mất thời thượng.
Ánh mắt cô thật sự quá tốt.
Nhìn thành quả của mình, Thịnh Hoàn Hoàn tương đối vừa lòng.
Vì thế Lăng Tiêu cất điện thoại đi liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt “Si mê” nhìn mình chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt quá lộ liễu!
Lăng Tiêu duỗi tay ra, quay mặt Thịnh Hoàn Hoàn đi: “Bỏ tâm tư của cô đi, giờ tôi có chuyện quan trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Đưa xe cho tôi”, tài xế lập tức dừng lại.
Chỉ trong hai hô hấp, Lăng Tiêu đã ngồi vào ghế lái: “Ngồi ổn.”
Xe như mũi tên lao ra ngoài, cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chơi đua xe nên phản ứng nhanh, lập tức bắt lấy ghế dựa phía trước, thân thể dồn thẳng lên trước.
Xe Lăng Tiêu lập tức thoát ly đoàn xe, tiếp theo có mấy chiếc xe chống đạn không nổi bật theo sát phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn xem trận thế này, không cần hỏi nhiều cũng đoán được xảy ra chuyện lớn, cô ôm chặt ghế trước, cố gắng không gây phiền toái thêm cho Lăng Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.